Thứ Tư, 5 tháng 12, 2007

Sinh nhật của một người "kỳ lạ"


Những người có sinh nhật trong tháng 12 (mà tớ quen biết) đều là những người rất “kỳ lạ”.

Hôm nay là sinh nhật của một người anh mà tớ rất yêu mến - người gắn liền với hai chữ “bình yên”.

CHÚC MỪNG SINH NHẬT, ANH HOME

Khi viết entry này, tớ đã phân vân không biết có nên gọi thẳng tên thật của anh ra không. Và tớ quyết định gọi anh bằng cái tên trìu mến, quen thuộc, cũng là nick blog của anh mà tớ thích nhất: home_nguoikechuyen.

Tớ chưa gặp anh Home ngoài đời. Trong tưởng tượng của tớ, anh Home là một người dong dỏng cao, dáng gầy với gương mặt mang vẻ từng trải.

Blog của anh Home, theo cảm nhận của tớ, là một chuỗi những câu chuyện (như cái tên gọi của nó). Chuyện kể về những cánh hoa bồ công anh nhẹ bay trong gió. Chuyện về một nàng công chúa nhỏ hiền dịu, mong manh có một tình yêu thật đẹp cùng hoàng tử bé (câu chuyện tớ thích nhất). Có lúc là câu chuyện về người con gái tinh khiết với những kỷ niệm mang tên “hoa loa kèn”… Những câu chuyện lãng du nhẹ nhàng, man mác nỗi buồn ấy là những thứ tớ kiếm tìm cho một tâm hồn không toàn vẹn.

(Nghe giống như là đang nói về serie truyện "Chickensoup for the soul" quá ha)

Đôi khi chỉ là entry về quán café “Quen” thường xuất hiện một vị khách lặng lẽ, chỉ ngồi ở một góc nhất định hay như những cảm xúc buồn bã bất chợt đến… Lặng người đi, tớ nhận ra đâu đó trong con người mình cũng nhen nhói cảm giác cô đơn và những cảm giác không thể gọi tên.

Blog của anh Home là một thế giới nghệ thuật với đủ gam màu: từ hội họa, ca trù, hát xẩm, điện ảnh, đặc biệt là nhạc Trịnh Công Sơn…

<Nói về nhạc Trịnh Công Sơn thì đã có rất nhiều người (từ nổi tiếng đến chưa nổi tiếng), nhưng tớ thích cái cách nói về nhạc Trịnh của anh Home: gần gũi và ấm áp.>

… đến những hình ảnh rất quen thuộc trong cuộc sống: những đóa sen hồng mùa hạ ở Hà Nội (khi đọc entry ấy quả thật tớ chỉ muốn có một chiếc vé máy bay để về Hà Nội ngắm sen), những giọt mưa tháng sáu chầm chậm, rơi đều…

Tớ còn nhớ trong một entry (đã xa), anh Home có nói mình bị ám ảnh bởi hình ảnh một tu sĩ mặc áo chùng đen, tay cầm cuốn kinh thánh, lặng lẽ đi, lặng lẽ đến. Không hiểu sao từ đó hễ nghe tới từ “tu sĩ” là tớ lại liên tưởng đến một vị tu sĩ như anh Home miêu tả, mà gương mặt lại chính là gương mặt của anh Home.

Còn nhiều, nhiều nữa những điều mà tớ cảm nhận ở anh Home (thông qua những trang nhật ký mở)… Nhưng có lẽ cuối cùng tóm gọn lại ở mấy chữ: hoài niệm, thanh thản, một chút luyến tiếc, bình yên.

Cầu chúc sinh nhật an lành nhất đến với anh. Em xin nhắc lại những lời trong message đã gửi: Có thể gương mặt và vóc dáng anh sẽ phải bước thêm lên một bậc thang “già” nhưng trái tim và tâm hồn anh vẫn ở lại.

Cứ uống rượu, cứ say và mãi là một kẻ lãng du…

3 nhận xét:

  1. Bài hát hay quá, Nana gửi cho mình nhé!

    Trả lờiXóa
  2. -‘๑’- Chupachups -‘๑’-lúc 14:06:00 GMT+7 Thứ Năm, 6 tháng 12, 2007

    chồng cũng sinh tháng 12 nè! nè nè nè!!!

    Trả lờiXóa
  3. sao kỳ bí giống ông Sơ Lốc Hôm vậy ta ?

    Trả lờiXóa