Thứ Tư, 9 tháng 7, 2008

July 09, 2008




Không đi học, thời gian sao mà trôi qua một cách chậm chạp đến vậy.

Cả tuần qua, mải mê với việc dọn dẹp và sơn nhà, rồi lại dọn dẹp. Nếu không có chú Mannfred thì không biết đến khi nào mới xong. Không internet, không phố xá, không vào rừng, không chiều ban công. Đôi khi có cảm giác mình giống một bà già thực sự.

Mà già rồi chứ còn gì nữa. Mới sáng nay thôi đã phải nghe cô bác sĩ ca cẩm một hồi vì cái tội "quên lịch chích thuốc". Chậc, đó là do thuốc của cô không có công hiệu nên không thể khiến trí nhớ của con khá hơn mà.

Bạn Thảo có để tin offline message cho tớ. Lại lo lắng nữa rồi. Mạng internet thật là vô dụng. Tớ không thể nhìn thấy bạn ấy, không thể nắm tay bạn ấy được. Chẳng biết chuyện gì đã xảy ra.

Dạo này sao mà mau nước mắt thế. Tối qua ngồi xem "Love Story" trên kênh ARTE, con bé ôm gối khóc ngon lành. Câu chuyện tình đẹp mà sao buồn vậy?

"Biết kể gì về một người con gái hai mươi lăm tuổi khi nàng đã chết?

Kể rằng nàng đẹp, và vô cùng thông minh. Nàng yêu Mozart và Bach, yêu nhóm Beatles, và tôi nữa."

Còn nhớ những câu nói đùa của Jenny và Oliver. Thích nhất là đoạn hai người thề nguyện.

"Anh trao em bàn tay

Trao cho em tình anh quý hơn vàng hơn bạc

Trao cho em con người, trước niềm tin và luật pháp.

Em có gửi chăng cho anh tấm thân em?

Có đi chăng cùng anh trên một nẻo đường?

Ta ở chăng mãi mãi bên nhau suốt đời?"

Được nghe những lời đẹp đẽ và dịu dàng như vậy từ người mình yêu thương, cũng là hạnh phúc chăng!

Cho ngày thời tiết dở dở ương ương.

Reply comments:

@ sis Hachi: Chị nhận xét vậy làm em cứ lơ lửng chín tầng mây . Mong cho những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với chị.

@ ~.~Let it be nature~.~ : Lại là một Cự Giải hiền hoà đây mà.