Thứ Ba, 27 tháng 11, 2007

Nine million bicycles (in Beijing) - Katie Melua



Dành tặng bài hát này cho:

- Tập đoàn dzợ iu của tui, nhớ các dzợ nhiều.

- Gia đình Văn 05-08, yêu mọi người nhất.

- Thảo: mong những điều tốt đẹp sẽ đến với Thảo, mãi yêu thương.

- Chị Linh, mong chị không còn bị cơn mỏi chân hành hạ.

- Forest Fairy, quà sinh nhật muộn cho chị. Chỉ quen chị qua blog nhưng thực sự rất quý mến.

- Bạn Kha: quà sinh nhật sớm cho bạn. Tuổi mới nhiều niềm vui và may mắn bạn nhé.

- Chị Chi, không chỉ có anh ấy yêu thương chị đâu, vẫn còn nhiều người sẵn sàng nghe chị xả mà, bình an chị nhé.

- Bé Hương: chuyện của em đúng là hơi bị xui xẻo, nhưng tức làm chi cho mệt hả em. Ngủ ngon nha (chị cũng thích ngồi học bàn dài cơ, thoải mái hơn em hỉ).

- Chị Hạnh, chị Dương và chị Trà: luôn là những người chị em thương.

- Việt: đứa em "sinh đôi" từ trên trời rớt xuống.

- Cho Uyên: tớ không biết khuyên cậu làm sao cả, cũng chẳng biết đích xác chuyện gì đã xảy ra với cậu. Nhưng có một điều tớ biết chắc chắn: chúng ta không bao giờ phản bội nhau (như cái sự thật ở Bắc Kinh có 9 triệu chiếc xe đạp ấy).

- Chị Aki và anh Home: cảm ơn đã cho em tìm thấy bình yên.

- Takuya: người tình năm trăm của em.

- Anh Minh: người có khả năng nghe em xả stress lâu nhất.

- Cô Hoa Tranh, thầy Khanh, thầy Hải, thầy Nam: 20 tháng 11 qua rồi nhưng với em, ngày nào cũng là ngày của các thầy giáo, cô giáo.

- Cộng đồng Yahoo! 360*: nơi đã làm tôi thay đổi rất nhiều.

-----------------------------

Nine million bicycles (in Beijing) - Katie Melua

There are nine million bicycles in Beijing.
That's a fact.
It's a thing we can't deny.
Like the fact that I will love you 'til I die.

We are twelve billion light years from the edge.
That's a guess.
No one can ever say it's true.
But I know that I will always be with you.

I'm warmed by the fire of your love everyday.
So don't call me a liar.
Just believe everything that I say.

There are six billion people in the world.
More or less
And it makes me feel quite small.
But you're the one I love the most of all.

We're high on the wire
With the world in our sight.
And I'll never tire
Of the love that you give me every night.

There are nine million bicycles in Beijing.
That's a fact.
It's a thing we can't deny.
Like the fact that I will love you 'til I die.

And there are nine million bicycles in Beijing.
And you know that I will love you 'til I die.

-----------------------------

Lời dịch (by Nana) những chỗ ngoặc đơn là tớ tự phịa hoặc viết theo cảm tính đấy, đừng để ý. Lần nào dịch những bài tình cảm sướt mướt vầy đều thấy mình dịch xong là bài hát trở nên tầm thường. Nhưng vì bản tính sân si nên vẫn thích dịch, hì hì.

Chín triệu chiếc xe đạp (ở Bắc Kinh)

Có chín triệu chiếc xe đạp ở Bắc Kinh.

Đó là một sự thật.

Một chuyện mà chúng ta không thể phủ nhận. (không tin anh cứ đến Bắc Kinh thì biết)

Như tình yêu bất diệt em dành cho anh.


Chúng ta cách bờ vũ trụ 12 tỷ năm ánh sáng.

Đó là một dự đoán.

Không ai có thể quả quyết điều đó đúng hay sai.

Nhưng em biết rằng em sẽ mãi bên anh.


Ngọn lửa tình yêu của anh ngày ngày sưởi ấm trái tim em. (thật đấy, anh đừng kiêu nhé)

Vì vậy đừng gọi em là kẻ lọc lừa, miệng lưỡi.

Chỉ cần tin vào những điều em nói nhé anh.


Có khoảng 6 tỷ người trên trái đất này.

Con số có thể xê dịch ít nhiều. (em cũng không biết nữa)

Và nó làm em cảm thấy mình quá nhỏ bé.

Nhưng anh là người duy nhất em yêu trong số ấy. (biết chưa, chàng ngốc)


Hai chúng ta như đang đứng thật cao trên không

Cả trái đất như thu lại trong tầm nhìn. (giờ thì em không thấy mình nhỏ bé nữa, anh à)

Và em sẽ không bao giờ mỏi mệt
Với tình yêu anh trao tặng mỗi đêm. (và mỗi ngày)


Có chín triệu chiếc xe đạp ở Bắc Kinh.

Đó là một sự thật.

Một chuyện mà chúng ta không thể phủ nhận.

Như tình yêu bất diệt em dành cho anh.


<lời này chắc là "anh" nói>

Có chín triệu chiếc xe đạp ở Bắc Kinh.
Và anh biết em sẽ yêu anh đến cuối cuộc đời.

-----------------------------

Thông tin bên lề:

- Bài hát này tớ nghe trên radio cách đây không lâu, đây là những gì tớ nghe được: Katie Melua (cô ca sĩ trình bày), trong một lần du lịch Bắc Kinh cùng bạn bè, đã nghe hướng dẫn viên nói rằng: "There are nine milion bicycles in Beijing.". Ngay lập tức, Mike ("ông bầu" và cũng là người chuyên đặt lời bài hát cho Katie) lên tiếng: "Đó sẽ là một cái tựa rất hay cho ca khúc sắp tới.".

Chỉ vài tuần sau, Mike đưa cho Katie bài hát "Nine milion bicycles in Beijing" với những ca từ và giai điệu đẹp đến nỗi cô rất thích và đồng ý ghi âm ngay.

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

- Tớ thích bài này, không chỉ về giai điệu và lời, mà còn thích cả phong cách biểu diễn cùng giọng hát tự nhiên, ấm nhẹ của Katie. Yêu cái tiếng sáo thi thoảng vang lên.

- Bonus thêm cho mọi người mấy tấm hình về xe đạp ở Bắc Kinh nè:

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Life problems we all have them from time to time
But it is like a tire of your bicycle.
Whenever you have a flat tire, you can walk a mile back to search for the iron nail that punched the tire.
But you could also repair the tire on the spot and move on.

Thứ Bảy, 24 tháng 11, 2007

Đông rồi đấy...



Cuối tháng 11 = thời khắc giao mùa = lạnh = bệnh.

Không còn gì khổ sở bằng. Hoàn toàn rã rời.

Định đi mua mấy cái album của Tokio Hotel cho Ái, nhưng lết được về nhà đã là một kỳ tích.

Ngủ một giấc thật sâu như chưa bao giờ được ngủ, không đi dự tiệc trà nhân ngày lễ Thanksgiving. Vốn dĩ chưa bao giờ thích các buổi tiệc.

<Đúng là hơi bị "đua đòi", lễ này của Mỹ chứ có phải của Đức đâu mà cũng tổ chức.>

Lạnh thật. Nghe đâu ban ngày chỉ có 3*C, còn ban đêm là -2*C cơ đấy.

Cơ mà lạnh cả trong tâm hồn nữa nhỉ.

Bị một tờ giấy của từ điển Duden cứa đứt tay, mấy ngày rồi mà vẫn còn vết. Chợt nhận ra, những thứ mỏng manh nhất cũng có thể làm mình đau.

<Và cũng nhận ra "công dụng sát thương" của bạn Duden>

Mấy ngày này toàn là kiểm tra, tuần sau lại kiểm Politik nữa chứ. Thật là phê!

Hôm nay mưa rơi cả ngày. Nhưng vì cơn sốt nên chỉ thấy cơn mưa sao mà ỏng ẻo, đáng ghét thế.

Dạo này không viết blog, cũng chẳng online, có online thì để máy trống không. Mình bị làm sao vậy ta?

Chẳng lẽ con người đã thay đổi sao?

Trước giờ, cứ thấy mình viết blog theo chủ nghĩa ÍCH KỶ, viết chỉ để cho mình mình đọc. Câu chữ, ý tứ lung tung, không theo một luật lệ nào hết. Đôi khi đọc lại tớ còn không hiểu nữa là.

Có lẽ cũng cần làm mới mình một chút.

Thấy nhớ mọi người nhiều. Nói như Việt thì: "Yahoo! 360* đã thay đổi cuộc đời mình". Sao mà yêu cái cộng đồng này thế, mang tiếng là ảo nhưng những tình cảm dành cho nhau là chân thật.

Thư của dzợ iu: "bạn Nana quên tui rồi". Ôi chao, tui làm sao mà quên được người vợ chung thủy nhất của tui được.

Message của má Hà: "đây là Nana cũ hay Nana mới vậy?". Quả thật không biết trả lời ra làm sao. Không còn là Nana cũ, nhưng cũng chưa hẳn là mới. Nana đang trong giai đoạn chỉnh sửa, biết bao nhiêu hỏng hóc ra đấy.

Nhận được new message của anh home, thật là thấy dễ chịu. Một người anh lúc nào cũng mang lại cho mình cảm giác bình yên.

Từ trước giờ vốn thích chữ bình yên hơn hạnh phúc. Cũng không hiểu vì sao nữa. Có lẽ bình yên là cảm giác tớ thường bị thiếu thốn chăng.

Với tớ, hạnh phúc là hơi thở, có điều đôi khi người ta không nhận ra sự tồn tại của nó, hoặc cố tình quên nó đi. Chỉ khi nào có những xúc tác tương tự như "trời cực lạnh" ấy, lại à ra: "Vậy là mình đâu bị mất đi "hơi thở" đâu nào."

<Xin lỗi nếu sự so sánh này hơi bị khập khiễng>

Dù gì, mùa đông cũng đến rồi. Áo lạnh, mũ len, găng tay, khăn choàng cổ... đã sẵng sàng nhận lời tuyên chiến với cái lạnh.

<Mùa đông đầu tiên trong đời>

Tớ đang cần lắm những cái ôm.

Thứ Năm, 15 tháng 11, 2007

Quiz ơi là Quiz, sao ta thích mi thế?

Đầu tiên là Quiz về manga Nana:


Which NANA character are you?
created with QuizFarm.com
You scored as Nana

You are like NANA. A strong person, full of confidence but inside a total train wreck which makes it hard for you to be really close to people sometimes. But when you love someone, you are fully, 100% sure it's for life.

Nana

83%

Ren

75%

Yasu

75%

Reira

67%

Hachi

67%

Nobu

67%

Junko

50%

Shin

33%

Takumi

33%

Naoki

8%

Hơi bị bất ngờ, trước giờ cứ tưởng mình giống Hachi nhất. Còn có cái vụ "When you love someone, you are fully, 100% sure it's for life." nữa chứ .

Làm lại lần 2 thì ra anh Yasu dễ thương (làm lại mấy lần nữa vẫn ra Nana):


Which NANA character are you?
created with QuizFarm.com
You scored as Yasu

If you got this result then you are a mystery to me, your friends and all NANA's fans. Damn! I even dare to think you are a mystery to Yazawa-sensei herself! But the important thing is that you care deeply about your friends and would do anything for them.

Yasu

83%

Nana

67%

Ren

67%

Nobu

67%

Hachi

67%

Junko

67%

Shin

33%

Takumi

33%

Reira

17%

Naoki

17%
Which mythical creature resides in your soul? (11 Results + Pictures)

UNICORN

You are a unicorn. A unicorn is like a horse, but has a single magical horn protruding from its forehead. Unicorns are the ultimate symbol of purity and innocence. A unicorn is the ultimate sign of goodness. A classic unicorn is bright white with a golden horn. Unicorns are playful creatures and will never resort to violence. So to kill a unicorn is a very shameful, terrible thing to do indeed.
Take this quiz!

Quizilla | Join | Make A Quiz | More Quizzes | Grab Code

Thích hình tượng con kỳ lân, nhất là từ sau khi xem phim hoạt hình "The last unicorn" do chị Trà giới thiệu.

<Mà dạo này chị Trà không viết blog nữa, cũng close blog luôn. Nhớ quá!>

Cái quiz này cũng hay hay...

You Are More Yang
Masculine Creative Angry Spring Summer Morning Sun Space Active Wood Chocolate
How will I die?
Your Result: You will die in your sleep.

A peaceful departure into the next life. You are blessed with the good fortune of passing from sleep into eternity. Do not fear sleep. To dream into the next life is a rare gift.

You will die while saving someone's life.
You will die of boredom.
You will die from a terminal illness.
You will die while having sex.
You will die in a car accident.
You will die in a nuclear holocaust.
You will be murdered.
How will I die?
Create a Quiz

Thế ra mình sẽ chết trong giấc ngủ. Tốt, như vậy sẽ rất nhẹ nhàng.

<Hổng hiểu lắm cái "die of boredom" với cả cái "die while having sex" >

Chủ Nhật, 11 tháng 11, 2007

Don´t cry Joni - Conway Twitty & Joni Lee



Có những bài hát dù nghe một lần nhưng ta không thể nào quên! Có thể vì bài hát đó do một tên tuổi kinh điển trình bày, do một nhạc sĩ nổi tiếng sáng tác, bởi nó gắn liền với một bộ phim tên tuổi, hay vì một lý do rất cụ thể nào đó. Riêng Don´t cry Joni thì tôi vẫn chưa tìm được “lý do có tên” để giải thích vì sao đã yêu nó sau bao năm trôi qua từ khi nghe nó.

Âm nhạc là thế, không thể diễn tả bằng một từ, một chữ, nên hay nhất là thản nhiên nhường chỗ cho cảm nhận và cảm xúc lên tiếng.

“Jimmy, please say you´ll wait for me

I´ll grow up some day you´ll see

Saving all my kisses just for you

Signed with love forever true”

Một cô bé bị chúng bạn loại ra khỏi cuộc chơi, chỉ biết đứng năn nỉ, hứa rằng mình sẽ chơi hay hơn. Với một giọng trẻ thơ trong veo, cô bé đã hết sức thốt ra một lời hứa tình yêu mà có lẽ không có lời tỏ tình nào táo bạo và đáng yêu cho bằng: “Hãy chờ em nhé, Jimmy. Rồi một ngày khi em lớn. Em sẽ giữ tất cả những nụ hôn, để chỉ giành chúng cho anh… Như một minh chứng cho tình yêu của em, mãi mãi chân thành”.

Tựa đề bài hát là một dấu cảm thán, lời khuyên hay sự ủi an nhẹ nhàng? Tôi nghĩ đó còn là một dấu chấm cho sự hụt hẫng tột độ của tình yêu trắc trở. Tìm - gặp - xa, rồi lại hội ngộ trong một tình huống trớ trêu. Tình yêu lắm khi như một trò cút bắt. Không bi đát như Romeo và Juliet – song nhìn ở một góc độ nào đó - chết không phải là hết, tình yêu của đôi uyên ương Romeo và Juliet trở thành một đề tài không bao giờ cạn, họ vẫn đoàn tụ bên nhau trên cõi thiên thai còn nỗi đau của Jimmy và Joni nghiệt ngã và ray rứt bất tận.

Ca khúc với mỗi nốt nhạc mỗi ca từ là một lời tự sự, trong đó có quá khứ, hiện tại nhưng không có tương lai, như mối tình cuả họ, tương lai là một dấu lửng cho cả hai, một sự bỏ lửng đáng buồn nên trong giai điệu của bài hát cứ êm êm mà trống rỗng, cách nối nhịp, nhả chữ của ca sỹ cũng thật lưng chừng.

Conway Twitty viết một câu chuyện bằng âm nhạc, tôi có cảm giác ấy bởi ca khúc có cốt truyện, bối cảnh, tình huống truyện cụ thể. Tôi thích vừa nghe ca khúc vừa lẩm nhẩm theo từng lời của bài hát. Mỗi lần kết hợp nghe - đọc thế này lại khiến tôi tự nhiên thấy lòng mình chùng lặng và thương quá cho Joni.

Một tình yêu đơm mầm từ trong ký ức tuổi thơ. Bài hát có một sự đồng vọng lạ lùng, nó khiến ta mỉm cười với mối tình trinh nguyên lại cũng có thể khiến ta khóc ngay với sự vô tình đến vô tâm của chàng trai khi nhận bức thư tình đầu đời của Joni.

“Joni was the girl who lived next door

I´ve known her, I guess, ten years or more

Joni wrote me a note one day

And this is what she had to say


Slowly I read her note once more

Then I went over to the house next door

Her teardrops fell like rain that day

When I told Joni what I had to say.


Joni, Joni, please don´t cry

You´ll forget me by and by

You´re just fifteen, I´m twenty - two

And Joni, I just can´t wait for you.”


Tình yêu của cô gái mới lớn là tất cả mộng mơ, ngây thơ và say mê bị giáng xuống vực bằng một lý do quá đơn giản, dù có cố mấy tôi cũng không thể mở rộng lòng chấp nhận: “Joni, em đừng khóc. Rồi em sẽ quên tôi thôi. Em chỉ mới là cô bé 15, còn tôi đã 22 tuổi rồi. Joni à, tôi không thể chờ em được…”.

“Soon I left our little hometown

Got me a job and tried to settle down

But these words kept haunting my memory

The words that Joni said to me.”


Chàng trai đã ra đi thay vì tìm một cách giải quyết tích cực hơn. Tình yêu có nhiều khi đùa giỡn con người, chỉ khi xa Joni, Jimmy mới biết rằng anh đã yêu cô biết bao. Chẳng biết khi ấy anh nghĩ gì về những giọt nước mắt đẫm mi của Joni khi anh nói lời chia tay.

“I packed my clothes and I caught a plane

I had to see Joni, I had to explain

How my heart was filled with her memory

And ask my Joni if she´d marry me”


Anh đã hành động đúng với cách của một người đàn ông thực sự nhưng khi anh quay về tìm lại người yêu thì đúng ngay lúc cô ấy bước lên xe hoa về nhà chồng. Quá muộn và quá buồn, âu đó là cái giá phải trả cho những người không biết nắm giữ những khoảnh khắc quý giá của tình yêu, biết thế nhưng tôi vẫn không nỡ trách cả hai, bởi họ là những người đáng thương bị thần tình yêu đối xử quá khe khắt.

“I ran all the way to the house next door

But things weren´t like they were before.

My teardrops fell like rain that day

When I heard what Joni had to say


Jimmy, Jimmy, please don´t cry

You´ll forget me by and by

It´s been five years since you´ve been gone

Jimmy, I married your best friend, John”


Có lẽ không có nỗi đau nào bằng nỗi đau khi phải nghe và chấp nhận lời an ủi của chính người mình yêu. Có lẽ giờ đây Jimmy đã hiểu được cảm giác của Joni như thế nào khi nghe anh nói lời an ủi khi xưa. Nhưng có phải Joni đã nhân dịp trả đũa Jimmy không? Hoàn toàn không. Cũng giống như Jimmy trước đây, với trách nhiệm của một người vợ, Joni chỉ nói điều phải nói “what Joni had to say”. Tôi cho rằng trong chuyện tình buồn này, chính cô gái mới là người hai lần đau khổ: lần thứ nhất là phải nghe lời an ủi từ người mình yêu, lần thứ hai là phải nói lời an ủi người ấy.

Tình yêu giữa Jimmy và Joni vốn đã không có sự khởi đầu nên cũng không thể nói là kết thúc. Họ đã là những người bạn thật thân thiết và chỉ là những người bạn thôi. Tình bạn giữa họ, qua thời gian có lẽ đã dần biến thành tình yêu, nhưng Jimmy đã không nhận ra sự thay đổi đó và vì thế đã bỏ lỡ cơ hội cho cả hai, để lại sự nuối tiếc cả đời cho cả anh lẫn Joni.

Như một lời nhắc nhở, đừng bao giờ để tình yêu vuột khỏi tầm tay, vì có thể không bao giờ bạn tìm lại được.

Nhạc đã dừng rồi nhưng tai tôi vẫn nghe chừng đâu đó Joni đang thỏ thẻ: “Jimmy, please say you´ll wait for me”.

Dành tặng bạn của tôi. Nguyện cho những điều tốt đẹp sẽ đến với bạn.

Thứ Bảy, 10 tháng 11, 2007

Chúc mừng sinh nhật đại ca!



Nhạc nền (có thể sẽ thay đổi sau) là bản nhạc bạn tớ mới gửi tặng tớ.

Tiện thể show hình ông này, quảng cáo giùm ổng mới được.

Riết rồi hình như cái blog này trở thành nơi chúc mừng sinh nhật luôn á. Cũng đúng thôi, bạn bè tớ đa số đều chào đời vào cuối năm cơ mà.

Chà, hôm nay là ngày 10 tháng 11. Sinh nhật của ai đây ta…

<tích tắc>

<tích tắc>

<tích tắc>

<tích tắc>

HAPPY BIRTHDAY TO DREAMY

Không hiểu sao tớ thích gọi đại ca bằng cái tên Dreamy hơn là Huy Đức, chắc tại vì tớ thích âm hưởng của từ Dreamy chăng.

Sau khi qua Đức được khoảng 2 tuần thì tớ biết đại ca. Chat với đại ca mấy lần tớ rút ra được một vài điều sau:

1. Tớ vẫn còn quá con nít.

2. Tớ rất nhạy cảm.

3. Tớ không có khiếu lý luận (cái này đã được kiểm chứng từ hồi học thầy Hồng môn “Lý luận văn học”).

4. Tớ đúng là một đứa đầu gấu, mà lại còn nhiều chuyện nữa chứ.

5. Tớ là đứa rất bình thường và đáng chán.

...

Thực ra thì cũng nhiều người nói tớ như vậy rồi, nhưng khi nghe Dreamy “phân tích”, tớ thấy những cái đó đều không tốt tí nào, cần phải được sửa chữa.

Bố tớ từng nói rằng: “Nói chuyện với con thật khó.”, còn riêng tớ thì thấy: “Nói chuyện với Dreamy thật khó.”. Đại ca biết không, lúc nào nói chuyện với anh em cũng có cảm giác anh muốn chấm dứt cuộc đối thoại càng nhanh càng tốt.

Mỗi lần tớ góp ý cái gì với đại ca là tớ thường có linh cảm không được tốt lắm. Trường hợp thứ nhất là đại ca sẽ gật gù, phớt lờ cho qua chuyện. Trường hợp thứ hai là đại ca <không biết là có nóng hay không> sẽ phản biện lại. Mà đại ca không nói gì thì thôi, chứ đã nói thì tớ lúc nào cũng chỉ như một đứa ngù ngờ gật đầu nghe theo <mang tiếng đại ca cũng không có gì là quá nhỉ>. Và cũng như Huy Đức thường nói: “Có lẽ suy nghĩ của anh intensive quá, nên nhiều khi anh nói suy nghĩ của mình ra người ta cứ tưởng anh bức xúc.” (cái này thì tớ công nhận). Trường hợp thứ ba là tớ sẽ phải tự động rút lui vì thấy mình làm phiền đại ca dữ quá.

Tóm lại, qua những lần chat với Dreamy (chắc cỡ 10 lần thì phải), tớ thấy mình không hiểu gì về đại ca cả.

Nhưng Huy Đức…

- là người bạn đầu tiên của tớ ở cái xứ xa lạ này.

- là người (có thể) biết chính xác tớ đang nghĩ cái gì.

- luôn nói thẳng nhận xét của mình đối với tớ. <tớ thích những người thẳng thắn như vậy>

Và là người không bao giờ invisible với tớ. Cho nên tớ chỉ muốn nói câu này: Cảm ơn anh nhiều lắm!

À, vài lời chúc nho nhỏ cho người-anh-chưa-bao-giờ-gặp-mặt của Nana đây:

- Chúc anh một mùa đông không còn lạnh lẽo.

- Chúc anh sớm có bạn gái cho đỡ buồn.

- Chúc anh đạt được hạnh phúc theo như anh muốn. (dù em chẳng biết quan niệm hạnh phúc của anh là gì)

Còn đây là tiệc sinh nhật lần thứ 22 dành cho nhân vật chính trong entry này, được tổ chức vào lúc 00:00 (giờ Đức) ngày 10 tháng 11 năm 2007, địa điểm: Yahoo! 360*, blog của Nana.

Đã là tiệc sinh nhật thì không thể thiếu bánh kem nhỉ

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Và kẹo chocolate

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Chả giò

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Bánh xèo

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Bánh cuốn

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Thêm tách Cappuccino nóng hổi cho những ngày cuối thu.

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Thứ Ba, 6 tháng 11, 2007

Sinh nhật với nhiều bất ngờ



Hình minh họa là từ tấm thiệp của anh Minh - kẹo Konpeito mà tớ thích. Nhạc nền là bài chủ đề phim Nhật "Be with you".

Cái title nói lên tất cả.

Nhưng nói thế cũng không có nghĩa là sinh nhật mọi năm chán ngắt và vô vị đâu.

<Tôi lại xin phép được kể lể.>

Những năm tôi không ở với ba mẹ, cứ đến sinh nhật, tôi đều trông đợi thiệp và quà, một từ cha và một từ mẹ. Thành ra sinh nhật năm nào tôi cũng được sở hữu ít nhất hai tấm thiệp, hai món quà. Cảm giác khi ấy có lẽ cũng hồi hộp không kém như ngày hôm nay. Có khi là bộ pijama, có khi là con búp bê, có khi là chiếc áo ấm… Nhưng tôi trân trọng những tấm thiệp hơn cả.

Tôi còn nhớ năm tôi lên 9 (hay 10) tuổi, lúc ấy, cả ba và mẹ tôi đều đang ở Đà Nẵng. Năm đó, miền Trung bị ngập lụt (năm nào mà chả ngập nhưng năm ấy tình hình căng nhất). Trong tấm thiệp mẹ ghi còn có cả dòng tái bút: Nana biết hiện giờ mẹ thấy gì ngoài cửa sổ không? Chỉ toàn là nước thôi. Phải chi con cũng ở đây với mẹ. Tôi bỗng thấy thương ba mẹ hơn lúc nào hết.

Hoàn toàn trái ngược với mẹ tôi, những lời chúc của ba tôi thường rất đơn giản. Nhiều khi ba bị tôi trêu vì viết sai chính tả. Có năm ba chỉ ghi vỏn vẹn thế này: Chúc con gái ba ăn nhiều, chóng lớn, đàng hay và vâng lời ba mẹ. Và ba tôi đã bị tôi kêu ca cả năm vì “cái tội” viết chữ “đàn” thành “đàng” ấy.

Sinh nhật năm kia và cả năm ngoái nữa, dù ở với ba mẹ, tôi vẫn phải tự tổ chức một mình. Điều này đúng thôi, người lớn ai mà chả bận. Tôi cũng không còn được nhận những tấm thiệp từ ba mẹ như năm nào mà chỉ có tiền <nhưng có tiền thì cũng để làm gì chứ khi mà không biết xài vào việc gì>. May làm sao bên tôi luôn có những người bạn thật tốt. Họ viết thiệp cho tôi, động viên, chúc tôi rất nhiều.

Tôi đón sinh nhật năm 17 tuổi này tại một đất nước hoàn toàn xa (về địa lý và về văn hóa) với quê hương tôi. Tôi không biết ông trời (ở thành phố này) có biết hôm nay là sinh nhật của tôi không mà đã tặng cho tôi một bản nhạc thời tiết đặc sắc: sáng sớm - sương mù, lạnh đến tê người à trưa - mưa lâm râm, gió mạnhà chiều - nắng chói chang, mưa rả rích, se se lạnh, sau cơn mưa có cầu vồng à chiều tối - nắng nóng (lưu ý là nóng đấy nhé) à tối - không còn gì để nói.

Thời tiết lạ đã là một điều khá hay ho. Nhưng sẽ không đặc biệt nếu hôm nay lớp chúng tôi không học “Theater” (có thể coi như là học kịch).

Tôi bị đuổi ra ngoài (chắc cũng khoảng 30 phút)… để chờ đợi điều bất ngờ.

Đúng là bất ngờ thật. Tôi được Angelika và Richard “hộ tống” vào lớp, được ngồi lên “ngai vàng”, các bạn khác xếp thành hai hàng ở hai bên (Nói nhỏ nha: Lúc ấy tôi có cảm giác mình được làm nữ hoàng thực sự). Từng người, từng người một thay phiên nhau “dâng quà” cho tôi. Dĩ nhiên chúng là những món quà ảo. Nhiệm vụ của tôi là đoán được những món quà đó là gì để có thể đáp lại một cách thích hợp. Ví dụ khi bạn Jessica quàng tay qua cổ tôi thì tôi biết bạn ấy đang đeo cho tôi “một sợi dây chuyền”, và tôi “cầm” sợi dây chuyền lên mà trầm trồ kinh ngạc.

Tôi rất thích trò chơi này. Tôi cảm động trước những lời chúc rất chân tình của các bạn:

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Về đến nhà, mở máy, check mail, tôi lại nhận thêm được những sự hồi hộp và bất ngờ khác.

Đầu tiên là những comments của gia đình Văn 05-08 thương yêu của tôi. Không biết các dzợ dành cho chồng món quà gì nhỉ?

Rồi đến comment chúc mừng sinh nhật của thầy Hải. Hồi đó thầy chỉ dạy Tin học cho lớp tôi trong mấy tiết mà thôi. Nhưng đó là người thầy mà tôi rất quý trọng, hay như chị Chi nói, thầy là ông bố mà mọi đứa con gái đều mong muốn được làm con của “ba Hải”.

Không thể không nói đến comments của bạn bè tôi trên Yahoo 360*. Thật là, sao mà ghét thế, làm tôi muốn khóc đây này.

Và tấm thiệp flash của anh Minh với những “nút ẩn”. Niềm tin và tính kiên nhẫn đã giúp tôi tìm ra được những bí mật của tấm thiệp. Không biết nói sao với anh nữa, có lẽ chỉ đơn giản là một từ “Cảm ơn”.

Tôi muốn dùng từ “Cảm ơn” đến với tất cả mọi người, “cảm ơn” cho ngày hôm nay. Xem chừng tuổi mười bảy sẽ đến với tôi bằng những niềm vui và điều thú vị.