Thứ Sáu, 30 tháng 5, 2008

New soul


Thích tấm hình này ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Một cơn mưa mùa hạ...

Một trạm bưu điện công cộng màu đỏ…

Một cô bé đứng trước cửa hàng hoa dưới tán cây anh đào…

Tháng Năm tuyệt vời.

Mong chờ một cơn mưa tưới mát tất cả.


Thích cả bài hát này nữa

Cảm ơn anh Tuấn nha.


New soul - Yael Naim

I'm a new soul
Tôi là một tâm hồn non dại
I came to this strange world
Tôi đến thế giới xa lạ này
hoping I could learn a bit about how to give and take.
hy vọng có thể học được một ít: làm sao để cho và nhận.

But since I came here
Nhưng từ khi tôi đến đây
felt the joy and the fear
(Tôi đã) cảm giác niềm vui và nỗi lo
finding myself making every possible mistake.
(Tôi) nhận thấy chính mình đang gây ra mọi sai lầm khả dĩ.

la-la-la-la-la-la-la-la...

I'm a young soul
Tôi là một tâm hồn trẻ dại
in this very strange world
trong thế giới rất lạ này
hoping I could learn a bit about what is true and faith.
hy vọng có thể học được một ít về chân thật và niềm tin.

But why don't please
Nhưng tại sao (mọi người) lại không
trying to communicate
cố gắng để truyền cảm thông
finding just that love is not always easy to make.
(Tôi) nhận thấy rằng tình yêu không luôn luôn dễ để tạo thành.

la-la-la-la-la-la-la-la...
This is a happy end
Đây (sẽ) là một kết thúc đẹp

cause' you don't understand
bởi vì (khi) bạn không hiểu
everything you have done
mọi thứ bạn đã làm
Why's everything so wrong
Sao mọi thứ lại quá sai.

This is a happy end
Đây (sẽ) là một kết thúc đẹp
Come and give me your hand
Hãy đến và đưa tay cho tôi
I'll take your far away.
Tôi sẽ đưa bạn đi tít xa.

I'm a new soul
Tôi là một tâm hồn non dại
I came to this strange world
Tôi đến thế giới xa lạ này
hoping I could learn a bit about how to give and take
hy vọng có thể học được một ít: làm sao để cho và nhận.

But since I came here
Nhưng từ khi tôi đến đây
felt the joy and the fear
(Tôi đã) cảm giác niềm vui và nỗi lo
finding myself making every possible mistake
(Tôi) nhận thấy chính mình đang gây ra mọi sai lầm khả dĩ.

la-la-la-la-la-la-la-la...
la-la-la-la-la-la-la-la-la-la....


Reply comments:

@ anh Tuấn: Hehe, comment được là anh may mắn lắm đó. Nhưng em nói thiệt, mấy chỗ anh đánh dấu là đã kiểm duyệt em thấy là đúng nhất mà.

@ Takashi: Trời! Đi chơi mà không rủ em gì hết. Sau này sẽ qua phạt các anh. Haha.

@ Đa nhân cách: Bài ấy trong phim "The Classic" (Korean Drama). Nếu bạn muốn xem thì coi online ở đây nè: http://www.crunchyroll.com/group/CRSeries_-_The_Classic_-_Movie

Thứ Năm, 29 tháng 5, 2008

Otanjou-bi Omedetou Gozaimasu!


Takashi à, đọc entry này xong thì kiểu gì cũng gắng comment cho em nha. Hì hì. Giỡn thôi. Em biết là lúc này anh bận lắm lắm.

Em không nhớ chính xác đã gặp anh như thế nào. Lúc ấy em còn nhỏ quá mà. Chỉ nhớ khuôn mặt của anh lúc ấy thôi. Nói gì nhỉ, cứ có cảm giác Takashi đó không thuộc về thế giới này đấy. So sánh thế có làm anh bực mình không?

Hỏi vậy nhưng em biết là anh không giận đâu, Takashi hiểu rõ tính tình em mà.

Với em, Takashi là một người anh trai rất đặc biệt (cho em gọi anh là anh trai lần này nhé). Hồi đó {là em chỉ khoảng thời gian cách đây 7 năm ấy}, anh là người đầu tiên đáp lại nụ cười của em bằng cái lườm mắt. Trước mặt Takashi, lúc nào em cũng thấy như mình có lỗi, dù không biết là lỗi gì. Em đã nghĩ nếu anh là thẩm phán thì không bị cáo nào không nhận tội.

Takashi biết không, em đã từng rất không thích anh. Em từng nghĩ anh là nguyên nhân khiến cho cuộc sống của Takuya không bình thường. Em thấy khó chịu với gương mặt lạnh như tiền, với cái lườm mắt, cả những câu nói mặc kệ sự đời của anh… và ghen tỵ cả chuyện học tiếng Việt nhanh như tốc độ ánh sáng của anh. Thật trẻ con quá, anh nhỉ (lúc đó em mới 10 tuổi). Em đã không biết đằng sau những biểu hiện ấy là một người anh rất thương đứa em cùng mẹ khác cha của mình, là một người bạn chân thành, là một đứa con trai chín chắn.

Bốn người các anh thường đi chung với nhau. Nhưng Takashi lúc nào cũng lặng lẽ, không sôi nổi như Ryan, không muốn dẫn đầu như Takuya, không nghịch ngợm như Hưng. Sau này, đọc Hana Yori Dango, em thấy sao mà Rui giống Takashi đến thế.

Nhưng bây giờ em rất mến anh. Biết tại sao không?

- Vì những lúc Takashi vừa cãi nhau một trận nảy lửa với Takuya xong, lại cười xoà cùng em trai ghép puzzle, rồi sau đó cãi nhau tiếp (vì mấy mảnh puzzle).

- Thường ngày Ryan hay bị anh cốc đầu. Nhưng nếu cậu ấy bị bắt nạt, anh trở thành "anh hùng cứu mỹ nhân".

- Em nhớ mãi hình ảnh một Takashi chạy đến chỗ em và thở hổn hển: "Tôi viết chữ này đúng không?"

- Takashi ngày ấy thường hút thuốc. Nhưng sau khi biết em bị hen suyễn, anh bỏ hẳn thuốc lá luôn. Ý chí đáng khâm phục.

- Là Takashi hay trêu em: "Sao cô thấp quá?" rồi khi thấy em (giả bộ) làm mặt giận lại cầu hoà một cách vụng về: "Cũng may là em thấp nên anh không bị thất nghiệp."

- Và một Takashi với gương mặt hốc hác, biểu hiện của một đêm không ngủ, đôi mắt ngấn nước khi biết tin người bạn mình đã tạm biệt thế giới này.

- Là những lúc em đang thật buồn, không muốn làm phiền ai, bất ngờ nhận được một tấm ảnh hoặc một bài hát qua hộp mail. Người gửi: takashi.xxx@yahoo.com. Nói thật đi, anh từ thế giới nào tới, làm sao anh có khả năng telepathy vậy?

Thôi nào, cá là anh đang cười mỉm. Giờ cho anh một tin sét đánh: anh hết tuổi teen rồi, anh à. 20 tuổi rồi đấy, dù tính cách anh không giống với người 20 tuổi tí nào. Takashi đứng đắn hơn nhiều.

Một lời chúc cho Takashi, anh trai của em (nói thế cho Takuya tức chơi): Bình yên tuyệt đối, anh nhé! Dù có chuyện gì xảy ra nữa, vẫn có một người ngắm bầu trời cùng anh. Hiểu ý em mà, phải không?!

P/S: Takashi giỏi tiếng Việt quá nên em quên mất, viết không được rành mạch. Nếu chỗ nào khó hiểu thì hỏi em nha.

Chủ Nhật, 25 tháng 5, 2008

Happy birthday to you, Lucky Luck!



Lẽ ra, tớ định viết entry này từ sớm, nhưng vì một vài trục trặc kỹ thuật (không tiện nói ra) nên tới giờ nó mới được post lên.

Kể ra, tớ cũng có nhiều bạn bè Song Tử đấy chứ. Nhưng người hội tụ đầy đủ những đặc điểm của chòm sao Gemini thì có lẽ chỉ có anh Tuấn (Lucky Luck) mà thôi.


Otanjou-bi Omedetou Gozaimasu!

Thật sự thì biết anh Tuấn qua blog chưa lâu, chit chat thì cũng chỉ mới cỡ mười lần thôi, chủ yếu là để share nhạc. Nhưng qua cảm nhận của tớ, anh Tuấn là một người thông minh và ứng xử rất khéo léo. Chat với anh Tuấn tớ chưa bao giờ thấy chán hay bực mình cả. Dù đôi lúc cũng bị anh Tuấn chọc, nhưng vẫn không sao nổi khùng với ông này được.

[Vậy mà đến giờ vẫn chưa có người yêu thì đúng là lạ thật.]

{Thông minh, sáng tạo, cởi mở và có đầu óc tưởng tượng, người cung Song Tử có óc hài hước và thường lấy làm thích thú khi trên chọc người khác. --> chính xác đấy chứ}

{Hầu hết những người thuộc cung Song Sinh đều thích nói, nên bạn không cần phải lo rằng làm sao để giữ cho cuộc nói chuyện không bị gián đoạn. Yên tâm nhé, người bạn cung Song Tử luôn cởi mở và cho bạn rất nhiều thông tin về họ, bạn khỏi phải lo thiếu chủ đề.} Tớ chưa dám khẳng định là anh Tuấn có nói nhiều không, nhưng nhớ lại, có lần anh Tuấn đã khoe: “Chat với 10 người một lúc anh cũng không bị nhầm lẫn.”. Luôn có một ấn tượng rất tốt khi chat với anh Tuấn. Đầu óc của anh ấy có thể chứa thông tin nhiều kinh khủng. Thật là bái phục.

{Song Tử thích nghiên cứu những điều bí ẩn, đi du lịch, sống một cuộc sống hướng ngoại và ở trong một không gian không hạn chế. Những công việc thích hợp với người cung Gemini: chính trị gia, giám đốc, thương gia, luật sư --> vậy là anh chọn đúng nghề rồi} Tớ thích các entry du lịch trên blog Lucky Luck. Vì không chỉ được du lịch qua màn hình vi tính, được xem ảnh, tớ còn nhận được những suy nghĩ, cảm xúc, kinh nghiệm qua chuyến đi. Tin tớ đi, như vậy mới là du lịch thật sự.

Chiêm tinh học nói rằng, những người thuộc cung Song Tử thường nói dóc và rất dễ chán. Tớ nghĩ điều đó không khớp với anh Tuấn, dù thỉnh thoảng cũng thấy anh Tuấn “nổ” thiệt. Cứ thử nghĩ mà xem, nếu anh Tuấn là một người rất dễ chán thì có lẽ tớ đã bị xoá tên ra khỏi “his friend list” từ lâu rồi.

Chà, kể lể nhiều quá rồi. Giờ thì phải chúc gì đi chứ.

Chúc anh Tuấn tuổi mới sẽ tìm được nửa kia 100% hoàn hảo với anh [cái này nhiều người chúc rồi]. Không sao đâu, “gừng càng già càng cay” anh à. Luôn mạnh khoẻ và luôn thấy được hạnh phúc xung quanh mình nhá!

Anh Tuấn lúc nào cũng than là già rồi, ế rồi. Nhưng em thì không thấy vậy đâu. Anh Tuấn còn trẻ con, còn xì-tin và yêu đời lắm.


P/S: Em đã đến Đại học Nagoya, nhưng chờ hoài, chờ cho tới khi con kiến đã leo lên được ngọn cây, mà vẫn không thấy ai. Vậy là bữa tiệc của anh Tuấn em sẽ ghi vào sổ nợ, chờ ngày thanh toán sau vậy, hehe.

Thứ Bảy, 24 tháng 5, 2008

May 24, 2008


- Cậu à, hôm qua mình lại khóc nữa rồi.

- Thôi nào, đâu phải lỗi của mình đâu.

- Ừ, chẳng phải lỗi của ai cả. Là mình tự khóc giùm người khác đó thôi.

- Yoshi yoshi [xoa xoa đầu]

- Bỗng dưng mình đọc blog, và muốn khóc với chị ấy, cậu à. Thế rồi, nước mắt cứ chảy mãi, không giữ lại được.

- Vậy thì cứ để nó chảy, sao cậu phải bối rối?

- Ừ, mình biết thế chứ. Nhưng lẽ ra những lúc như vầy, mình nên là người mạnh mẽ và đủ tỉnh táo để dỗ dành chị ấy. Khóc không phải là một hành động dỗ dành.

- Chị ấy là một người trưởng thành rồi. Người lớn thường có lúc này lúc kia, cậu định ôm hết tất cả chuyện buồn vui trên thế giới sao? Nặng lắm, không nổi đâu.

- [rờ trán] Không, mình không phải là kẻ ôm đồm. Vì chị ấy là người mình đặc biệt thương. Cậu biết không, khi yêu thương một ai đó, người ta thường đau ở chỗ này này [lấy tay xoa ngực].

- Hiểu rồi, nhưng cậu đâu thể nào làm chị ấy vui lên được. Tự chị ấy sẽ biết cần làm gì thôi.

- Mình rất muốn động viên chị ấy những câu kiểu như: "Cheer up!" nhưng chẳng hiểu sao đôi tay không làm việc theo ý mình. Anh em nhà chúng đã type một hai câu hỏi ngu ngốc.

- …

- Cậu à, mình thật sự không biết làm sao để có thể nói với chị ấy câu "Aja! Aja! Fighting!" như hay nói với các bạn được. Với chị ấy, mình cũng chỉ là một người bạn trên mạng bình thường mà.

- Ừ, nhưng chẳng phải cũng chính cậu đã nói những thứ đại loại như: "Cố gắng là một từ rất khó nghe" đó sao?

- Mình không biết phải làm sao nữa cậu à. Mình vô dụng quá rồi.

- Chỉ cần chị ấy không biến mất một cách lặng lẽ như hồi trước...

- Phải chi mình bình tĩnh được như cậu...

- Cậu ngốc à, chính vì mình bình tĩnh, nên cũng chỉ có cậu làm bạn với mình thôi.

Thứ Tư, 21 tháng 5, 2008

Mừng sinh nhật (muộn) của bạn


Cuối cùng thì bạn Nam Trân cũng biết được bạn ấy đã quên chuyện gì.

Ôi, ôi! Bạn Trần Hoàn ơi! Tớ xin lỗi bạn vô cùng. Đã biết là hôm qua sinh nhật bạn rồi (nhờ đọc blog bạn đó) vậy mà vẫn quên. Quả là đáng tội mà.

Tuy là hơi trễ, nhưng

CHÚC MỪNG SINH NHẬT

Chúc Hoàn tuổi mới nhiều may mắn nè, vượt qua 2 kỳ thi quan trọng, đậu thủ khoa trường đại học như bạn đã lập ra mục tiêu.

Và chúc cho tình cảm của bạn luôn suôn sẻ. Đừng để những hiểu lầm không đáng có xảy ra.

Một lần nữa, tớ vô cùng xin lỗi!

Tặng bạn nhiều gấu bông luôn nè.


Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Thứ Hai, 19 tháng 5, 2008

May 19, 2008


"Tại sao con lại để bị viêm họng trong thời gian này?"

"Con chưa đọc kĩ tờ giấy lần trước cô đưa à?"

(…blah blah blah…)

Dạ, con biết lỗi rồi mà. Cô bác sĩ đừng mắng con nữa.

Bị bệnh đã là một phần khổ, bị chính cô bác sĩ thân nhất sỉ vả càng mệt hơn. Chỉ là mấy que kem, mấy ly đá bào thôi mà. Ai có ngờ nó dẫn đến hậu quả này. Cô ấy còn khó tính hơn cả cậu Thỉ. Nhớ lại những ngày trước, vẫn thường xuyên bị cậu mắng: "Con có biết con sống được đến giờ là kỳ tích không hả?". Vâng, con biết, con hiểu bản thân con rõ nhất chứ.

Cái tính của mình cũng đáng sợ thật. Hễ bị bệnh là lên cơn thích nói chuyện, chỉ muốn có ai đó ngồi bên cạnh mà nghe mình kể lể thôi. Mà nói chuyện vui vẻ thì chả sao, đằng này cứ lôi những chuyện buồn nhất đem ra "mổ xẻ". Đôi lúc, tớ thấy tội cho những ai thân với tớ thật. Hôm nay, bé Việt bị tớ lôi ra làm nạn nhân. Ờ, cảm ơn em lắm lắm, lâu ngày mới kiếm được người nghe để xả.

Không hiểu sao hôm qua nằm mơ thấy Thảo khóc nghen. Lo đó!

Thứ Sáu, 16 tháng 5, 2008

Happy Birthday to you, Robo!

Lẽ ra entry này có thể bị cho vào quên lãng sau 2 ngày đặt gạch mà chưa xây được cái chi hết. Tớ có lý do chính đáng đó chứ.

Thật ra thì đây là entry chúc mừng sinh nhật của một người anh mà tớ rất quý.

Hơ, trái bí mọc ra rồi. Không viết gì thì cũng kì, nhưng biết viết gì nữa đây. Lời hay ý đẹp gói cùng món quà rồi.

Giữ lời hứa với em là phải thật hạnh phúc đấy.

Thứ Tư, 14 tháng 5, 2008

May 14, 2008


Clip thích xem nhất những ngày qua đấy!!! Hai đứa trẻ ấy trông đáng yêu quá.

Viêm họng rồi! Hậu quả của việc ăn kem, ăn đá bào quá nhiều, mặc quần soọc và để cửa sổ mở khi ngủ.

Bài kiểm tra cuối cùng trong năm của môn Biologie, sao mà ít hy vọng vào nó thế. Đến giờ vẫn không nhớ nổi mình đã ghi "nhảm nhí" gì trong bài làm. Thế là toi quyết tâm được 1 phẩy môn Biologie. Tớ ngán Alkohol và Aids quá rồi.

Hôm nay đến là mệt. "Hay là ngày mai mình nghỉ ở nhà. Dù sao mai cũng chỉ có Toán, tiếng Anh và Xã hội học thôi mà", ý nghĩ ấy lởn vởn trong đầu suốt chuyến xe điện.

Hè, nhưng mà ông trời đâu cho mình nghỉ dễ dàng thế.

Thằng nhóc dễ thương quá cơ mà. Tự nhiên nó vẫy tay rồi cười với mình. Thử hỏi xem, có liều thuốc tăng lực nào có tác dụng ngần ấy không nhỉ? Bao nhiêu cái mệt đi hết rồi.

Nhiều lúc tự thấy mình thật là lạ. Rõ ràng mới một phút trước đó [có khi là một giây thôi] còn than mệt, buồn, chán nản này nọ; nhưng chỉ cần thấy được nụ cười thiên thần của "ai kia" là lấy lại tinh thần ngay.

Hay là dây cảm xúc có màu "blue" của mình bị trục trặc rồi ta.

Tràn đầy năng lượng trở lại. Tiếp tục chiến đấu với Konsum (tiêu thụ), Werbung (Quảng cáo) và Mindestlohn (Lương tối thiểu) của môn Politik. Mong là cô Jasarevic không giáng một đòn bất ngờ như cô Troeger .

Hôm qua, bị sốt, nằm mơ thấy đang làm kiểm tra ở lớp mình. Là gia đình Văn 05-08, trong căn phòng được mang tên mỹ miều "Ngõ hẻm dưới ánh trăng" ấy. Đề kiểm tra là 20 câu trắc nghiệm thơ Haiku của thầy Thi . Chả hiểu sao có bài ghi nguyên bản tiếng Nhật, hình như là:

Shijuka saya

Iwa ni shimi iru

Semi no koe

Nơi im lặng thẳm sâu

Vẳng qua muôn trùng đá

Tiếng ve sầu.

Nhớ lại lần thầy Thi cho làm kiểm tra như vầy, mình đánh đúng 20/20 câu. Chồng B.Châu còn khen: "Khá lắm dzợ" nữa chứ . Bản thân tớ cũng đã chẳng tin nổi vào kết quả. Có thể vì lúc ấy, đầu óc còn quá trong sáng và tâm quá tĩnh lặng chăng?

Reply comments:

@ Takashi: lúc ấy trông anh cứ như tảng băng ấy, à, hay là "Người đàn ông băng" nhỉ!

@ anh Tuấn: Ồ, comment không được là do anh chưa đủ kiên nhẫn đó mà.

Về cái comment, mời anh xem lại lyric bài "Nobody knows it but me" đấy. Mà anh trả lời câu hỏi đi chứ.

@ anh Hiếu: Em ở Bergen-Enkheim, đi U7 đấy. Hì, em không học Marketing, cũng không có ý định sẽ học ngành ấy. Em chưa học đại học mà.

Thứ Bảy, 10 tháng 5, 2008

Những chiếc chuông tháng Năm








May´s white bells

Upon a green slender talk

Lilies of the valley´s period of flowering…

That you could hear them ring…

Could hear them wishing…

And feeling the fairies singing…


Photobucket

Những chiếc chuông tháng năm dịu dàng

Mong manh treo mình trên cành lá xanh

Khi chuông rung miệng hé mỉm cười

Em sẽ cảm nhận giai điệu nhẹ nhàng

Lời thì thầm của những ngày hạ sang

Hay tiếng hát du dương của những nàng tiên giáng trần

Hoa Linh Lan được ưu ái ban cho nhiều cái tên: May´s Bells (hoa chuông tháng Năm), Lily Constancy (Lily chung thuỷ), Ladder to Heaven (Nấc thang tới thiên đường), Muguet (tên tiếng Pháp); nhưng phổ biến nhất vẫn là “Lily of the Valley” (hoa huệ của thung lũng), vì loài hoa này thường mọc ở những thung lũng sâu, dưới bóng râm những cây sồi hay ven những bờ suối mát.

Photobucket

Mỗi cây Linh Lan chỉ có một nhánh mà mỗi nhánh mang những chiếc lá thuôn dài cùng với một chùm hoa nở rộ. Những đóa hoa nhỏ có màu trắng tinh khiết và mùi thơm man mát ấy mang ý nghĩa “sự trở về của hạnh phúc” (the return of happiness - hạnh phúc tìm lại).

Photobucket

Người Pháp có câu “pas de premier Mai sans muguet” (Sẽ không có ngày đầu của tháng Năm nếu không có hoa Muguet). Ở Pháp, ngay từ thời Charles IX (thế kỷ XVI), người ta đã tặng nhau những bó hoa Muguet nhỏ vào ngày đầu tiên của tháng Năm với mong ước đem lại may mắn và hạnh phúc. Đến cuối thế kỷ XIX, để tưởng niệm những người ngã xuống trong cuộc biểu tình nhân ngày Quốc tế lao động ở Paris, hoa Muguet được lấy làm biểu tượng cho Lễ lao động.

Photobucket

Mùa hoa Muguet (Le temps du muguet)

Mùa hoa Muguet trở lại

Như người bạn xưa tìm về

Hoa lang thang dọc theo những bờ ke

Tới băng ghế nơi anh vẫn thường ngồi đợi

Và anh được thấy hoa nở vội

Sáng bừng nụ cười em

Ngày hôm nay đẹp hơn bao giờ hết

Mùa hoa Muguet ngắn ngủi

Không qua nổi tháng Năm

Những đóa hoa rồi sẽ úa tàn

Nhưng với đôi ta, sẽ chẳng thể mờ phai

Vẫn luôn đẹp tươi và mãi mãi

Như tình khúc anh đã hát

Trong ngày đầu yêu nhau

Đã qua rồi mùa hoa Muguet

Như người bạn xưa mỏi mệt.

Để quên đi một năm dài cách biệt

Bạn để lại cho ta

Một chút mùa xuân qua

Một chút tuổi hai mươi yêu dấu

Cho yêu thương, cho yêu thương dài lâu

Hoa Linh Lan còn là biểu tượng cho sự phục sinh của Chúa, còn có tên là Our Lady´s Tears vì theo truyền thuyết, chúng mọc lên từ những giọt nước mắt của Đức Mẹ dưới chân Thánh Giá. Linh Lan thường được các linh mục trồng để trang trí bệ thờ và còn được gọi là “Ladder to Heaven” bởi những bông hoa nhỏ bé hình chuông xinh xắn này mọc lên đều đặn từ cuống, giống như những bậc thang.

Photobucket

Có một dạo tưởng như tuyệt vọng lắm, nhìn đâu cũng chẳng thấy ánh sáng dẫn lối. Bất ngờ nhận được từ hộp e-mail tấm hình này đây.

Photobucket

[Cảm ơn Takashi nhé!]

Đó là lần đầu tiên tôi biết đến những đóa hoa Linh Lan nhỏ bé này.

Lần thứ hai thấy hoa Linh Lan là lúc xem anime “Victorian Romance Emma”, một trường đoạn thật sự xúc động. William và Emma, người ra đi, kẻ ở lại, trên tay họ nắm giữ cành hoa “Lily of the Valley” và tin chắc vào “sự trở về của hạnh phúc”. {Mà đúng là kết thúc phần 2 họ hạnh phúc thật}

Photobucket

[e hèm, không kiếm được hình nào của anh William]

Lần thứ ba là lúc bắt gặp cuốn bìa đựng tài liệu có hình hoa Linh Lan trong nhà sách, đã mua ngay không chần chừ. Sau này, bạn Richard có hỏi nó là hoa gì. Chỉ biết cười trừ vì không biết người Đức gọi hoa Linh Lan là hoa gì. Trong tiếng Đức, hoa này mang tên Maiglöckchen (những chiếc chuông tháng Năm).

Photobucket

Những ngày gần đây, hoa Linh Lan được trưng bày trong tủ kiếng của hiệu làm tóc gần trường.

Photobucket

Thật vui vì ngày nào cũng được thấy những bông hoa nhỏ bé này.

Viết dành tặng cho những người bạn có sinh nhật tháng 5 tôi quen: Thảo Nguyên (12/5), anh Minh (16/5), bạn Trần Hoàn yêu quý (20/5), Thúy Hằng (23/5), anh Tuấn (25/5), Takashi (29/5). Những người bạn Linh Lan này, người đang ở xa tôi, người tôi chưa lần nào gặp mặt; mỗi người một vẻ và đều có cách "rung rinh", "leng keng", bing boong", "king koong" của riêng mình.

Photobucket

Nhớ các bạn lắm!

Thứ Bảy, 3 tháng 5, 2008

May 02, 2008


Với mọi người, Quốc tế Lao động là ngày được gác lại những công việc.

Với nhà mình, Quốc tế Lao động là ngày tất cả cùng nhau làm việc.

Thật là một định nghĩa hay ho.

Hai ngày đầu tiên của tháng năm, tất bật với việc dọn dẹp, sơn và dán giấy lại phòng. Ừ, lần đầu tiên tớ làm những chuyện này đấy.

Ban đầu tớ làm dính sơn tùm lum, cũng không biết cách pha hồ ra sao, do không có kinh nghiệm mà. Nhưng mọi chuyện đã ổn rồi. Giấy dán tường mới màu xanh của trời, thay cho màu trắng của tuyết (papa nói nó giống màu trắng "tang tóc" hơn ).

Sáng nay tớ đi lên phố. Những tưởng sẽ tận hưởng cảm giác lang thang một mình như mọi khi, nhưng gặp lại chị Kaoru. Kể cũng lạ, học chung trường đấy nhưng đến mấy tháng không thấy chị rồi. Chị chào mình bằng một nụ cười rất tươi với giọng nói trong trẻo thân thuộc "Ohayo".

Ah, giờ mới biết chị Kaoru là chị gái của anh Shuichi. Thế giới này rộng lớn vô cùng là vậy mà đi đâu cũng gặp người quen.

Hai chị em đi bộ khắp mọi ngõ ngách, uống cafe, ăn kem, rồi dẫn nhau vào Zeil Gallery. Cả chị ấy và tớ đều yêu nơi này vì lối kiến trúc lạ mắt của nó.

[Nếu có máy hình bên cạnh, tớ đã chụp ảnh rồi.]

Chị Kaoru đã quảng cáo cho mình một cửa hàng chuyên bán các loại trầm hương ở Zeil Gallery. Chị nói: "Chị thích mùi hương của trầm lắm Nana à".

Và vì sân si, tớ đã mang về nhà những cái này đây. Tớ muốn thử cảm giác ấm áp trong lòng khi đốt trầm như Takuya đã nói.

Photobucket

Không biết "hương đại dương" sẽ như thế nào nhỉ. Có thể nghe tiếng sóng, cảm nhận vị mặn của biển và những hạt cát kira kira dưới chân không?

Photobucket

Hai lọ hạt giống hoa cúc cuối cùng của cửa hàng. Nếu chỉ đem một lọ về thì tội nghiệp cho cây còn lại lắm.

Cuối cùng cũng mua được Hörbuch "Kitchen" của Banana Yoshimoto (5 EUR / 3 CDs --> không mắc chút nào đâu). Cô Jessica Schwarz đọc hơi nhanh và có gì đó không chắc chắn ở đoạn đầu, nhiều người chê lắm nhưng tớ cảm thấy như vậy mới hợp với tâm trạng của Mikage chứ.

Tổng kết lại ngày hôm nay: tớ đã tiêu 20 EUR. Khiếp thật! Lẽ ra mình không nên đem theo nhiều tiền khi tâm trạng tốt thế này.

Nhờ tháng năm đấy. Tháng năm tuyệt vời!!!

Những cánh hoa anh đào dần nhường chỗ cho màu xanh của lá.

Xuân chưa kịp đến mà hạ đã ghé qua.

[Đang nghe Norah Jones. Định comment nhiều cho entry của anh Tuấn nhưng nghĩ sao mà chỉ type 3 chữ "Cảm ơn anh" thôi. Không biết là người nhận có hiểu không nữa.]


Reply comment:

@ anh Tuấn: anh thấy tiếng Việt của em ổn thật à. Hi hi, cảm ơn anh đã động viên nhé.

Lâu rồi em mới có dịp để nghe lại giọng của Norah Jones.

@ all: dạo này Yahoo! 360* có vấn đề mọi người à. Nếu không đọc new entry được hay gặp khó khăn khi comment thì cứ nhấn F5 liên tục nhé.

Tớ cũng đang bức xúc lắm đây .