Thứ Hai, 29 tháng 12, 2008

My little prince




"Chị ơi, chị làm nhiều mặt trăng quá chừng!"

"Em nói mặt trăng nào?"

"Mặt trăng này này!" (giơ miếng dưa leo vừa được cắt)

"Mặt trăng của em bị khuyết rồi."

"Mặt trăng lạnh không chị?"

"Em thấy có lạnh không?"

"Mát lạnh!" (cu cậu để miếng dưa leo lên mắt)

...

"Chị ơi, em làm chị bị phỏng hả?"

"Tại chị sơ ý đụng vào nồi cơm nóng. Không phải do em đâu."

"Như vầy là hết đau." (nhóc dán miếng băng cá nhân lên vết phỏng của mình)

...

"Chị ơi, em đấm lưng cho chị."

"Chị ơi, đi đánh tennis với em."

"Chị ơi, em là người Đức gốc Việt." (câu này tôi nghe nhóc nói cả trăm lần)

"Chị thương em không?"

"Sau này em mua Auto vàng chở chị đi chơi."

Những câu chuyện giữa nhóc và tôi cứ miên man bất tận.

Tôi và nhóc không phải là chị em ruột. Nhưng có lẽ vì chung dòng máu từ bà ngoại, tính cách của chúng tôi rất giống nhau. Cả hai đều nóng tính như lửa, luôn quan tâm tới người khác và rất khó đoán.

Mặc kệ cái tên tiếng Việt của nhóc: Tâm Đức, hay cái tên tiếng Đức: Philip. Tôi chỉ cần đơn giản gọi: "Cún ơi!", ngay tắp lự nhóc sẽ trả lời rõ to: "Dạ!".

Cún rất tâm lí và giỏi nhường nhịn. Về khoản này thì em hơn hẳn tôi. Có lần, tôi lỡ tay làm rách khung ảnh bằng giấy của em. "Chết rồi, Cún ơi! Chị làm rách khung ảnh của em rồi." "Rồi có sao đâu!", nhóc đã trả lời khoan dung như vậy đấy.


Photobucket


Em tôi giàu tình cảm và dịu dàng. Em thích chơi búp bê. Trong ảnh là con búp bê mẹ mua cho em vào ngày sinh nhật 3 tuổi.


Photobucket


Nhóc thích chơi nhạc lắm. Từ kèn harmonica, đàn akkordeon, sáo, trống đến piano, violin, cái gì nhóc cũng muốn học. Nhóc thích mê việc ngồi bên tôi cùng chơi mấy bản nhạc trẻ con trên cây đàn điện tử Yamaha.


Photobucket


Cún của tôi được 5 tuổi rồi. Tôi sẽ đào tạo nhóc trở thành chàng trai 99% hoàn hảo như lời-hứa-ngón-tay-út của chúng tôi.


Photobucket


CHÚC MỪNG SINH NHẬT, EM CỦA CHỊ!

Thứ Năm, 25 tháng 12, 2008

I'm dreaming of a White Christmas



Đã là Giáng Sinh thứ hai mình không ở Việt Nam rồi.
Một Giáng Sinh thật lạnh và âm u, nhưng không có tuyết. Tôi lại mong chờ một điều gì đó không-thể-trở-thành-sự-thật.
Bạn Ryan thích nhé, vừa đón Giáng Sinh vừa mừng sinh nhật 20 tuổi. Tội nghiệp bạn tôi, mãn teen rồi. Từ khóa năm nay mình tặng cậu là niềm tin. Chỉ cần niềm tin còn ngự trị trong tim cậu, mình tin rằng không có khó khăn gì có thể cản trở được người bạn thân thật là thân của mình.
Giáng Sinh năm nay, tôi đã làm một người thất vọng. Nhưng, xin lỗi! Tôi chưa đủ dũng cảm và chưa sẵn sàng để đón nhận tình cảm đáng trân trọng của người.
Ngày 27 tháng 12 này bạn Jessica sẽ sinh em bé. Bé là con gái - một nàng công chúa nhỏ xinh với cái tên rất dễ thương Meily. Một quà tặng của Thượng Đế, phải không nào?

Thứ Hai, 22 tháng 12, 2008

Hai ngày nữa là tới Giáng Sinh


(Không hiểu sao rất thích tấm hình minh họa ở trên.)

Bạn Ryan đang ở đây.

Chỉ vì cái lí do đơn giản ấy mà mấy ngày này tớ bị bạn ấy và Takuya lôi đi khắp nơi. Cứ ở bên những con người này tớ có dịp rời xa máy vi tính và mạng internet.

Âu như vậy cũng hay.

Đi mua đồ với Ryan, bạn ấy toàn chọn cho tớ váy với cả áo đầm. “Có mua nhiều mình cũng đâu có dịp mặc đâu.” Bạn ấy cười gọn lỏn: “Mặc đi học.” “Cậu quởn quá ta!” “Cậu cần mặc đẹp hơn.” “Thôi mà Ryan, trường học chứ có phải là cat walk đâu.” “Every street is a cat walk.” Đúng là cậu chàng này vẫn thế, không thay đổi.

Không phải là tớ không thích mặc váy. Chỉ có điều là cơ thể xấu xí này không phù hợp với những quần áo đẹp đó.

Lại một Giáng Sinh nữa chỉ có ba mẹ con. Không có papy, căn nhà vẫn được trang hoàng thật đẹp. Bánh quy cũng vừa được nướng xong. Giờ chỉ còn thiếu mỗi việc trang trí cây thông nữa thôi.

Hay là mình đặt trên ngọn cây một ngôi sao bạc nhỉ?

Kỉ niệm entry thứ 200!

Chúc mọi người Giáng Sinh an lành. Đừng đi chơi nhiều quá, đổ bệnh thì khổ.

Thứ Tư, 3 tháng 12, 2008

December rain - December snow


Suốt cả tháng Mười Một, tớ chờ đợi November rain mà chẳng thấy. Hóa ra ông trời đã để dành nước mắt mà tuôn vào tháng Mười Hai.

December rain, December snow.

Dạo này tớ rất mẫn cảm với âm vang của bốn từ này. Ông anh trêu chọc: “Vậy là cô em vẫn còn giống con gái.”

“Thì em có nói em là con trai bao giờ đâu.”

Mưa và tuyết. Lạnh và ẩm ướt. Đẹp và tinh khôi.

Thứ Ba, 2 tháng 12, 2008

December 02, 2008





Tuần lễ đầu tiên của tháng Thương Yêu bắt đầu bằng những đợt mưa tuyết (mưa + tuyết) dữ dội.

[Cây dù nhóc Việt tặng mình có dịp phát huy công dụng của nó một cách tối đa. Tớ sợ rằng với cái đà này không biết nó có tồn tại đến năm sau không.]

Tớ yêu tuyết. Những hạt tuyết trắng tinh khôi từ trên màn trời rơi xuống ấy luôn làm tớ thấy hạnh phúc và ấm áp - đối lập hẳn với ý nghĩ mùa đông lạnh lẽo dày đặc tuyết của một cơ số người.

Mùa đông này với tớ thực sự không quá khủng khiếp, dù ngoài miệng tớ luôn than vãn: “Làm sao ta có thể vượt qua rét buốt hơn 3 tháng dài đằng đẵng đây!”. Có lẽ cũng là nhờ những chuyện vui trong thời gian gần đây: gặp lại người mình muốn gặp, nối được liên lạc với Oanh, quen những người bạn mới dễ thương...

Nếu có ai hỏi tớ đang cảm thấy như thế nào, người ấy sẽ nhận ngay câu trả lời: “Tớ đang rất hạnh phúc!” Thề đấy!

Tình hình là mấy ngày này đi học tớ được trang bị rất kỹ (như cái hình minh họa đấy): áo ấm anh mua, khăn choàng cổ của bồ nhí Kim Loan đan tặng, mũ len - quà của dì Vân, găng tay - quà của mẹ, cây dù màu lục nhóc Việt tặng nhân dịp sinh nhật. Nhìn từ xa chắc trông bạn Nana cứ như con gấu. Nhưng mà có ai ấm bằng “con gấu này nào?