Thứ Hai, 20 tháng 7, 2009

Hạ...



Những ngày này, tôi cảm thấy thảnh thơi như đang ở chốn cực lạc.

Lẽ ra, bây giờ tôi đang du lịch ở Bayern cùng với gia đình. Nhưng cái vận tôi thế nào ấy, hay như cô Rippel từng nói: “Không có kỳ nghỉ cho Nam Trân!” Đêm trước ngày đi tôi giở chứng sốt cao. Lịch trình không thể bị hủy bỏ. Vậy cho nên tôi ở nhà một mình.

Đó là câu chuyện xảy ra cách đây đúng một tuần. Thứ sáu tuần này tôi sẽ đến khu nghỉ mát bố đã đặt chỗ cho cả nhà và hưởng một tuần du lịch, thay vì ba tuần như đã định. Dĩ nhiên giờ tôi đi cũng được, nhưng đi thứ sáu sẽ có bạn cùng đi. Đi nhiều mình vẫn vui hơn là đi một mình chứ nhỉ.

Lâu lâu ở nhà một mình cũng hay, đặc biệt là trong một thời gian dài như vậy. Một mình, tôi có dịp làm được nhiều chuyện mà tôi vẫn muốn, như là việc lau dọn thật kĩ toàn bộ nhà cửa chẳng hạn. Sàn nhà bếp cáu bẩn, nhà kho với cái mùi kỳ dị, căn phòng ngủ lộn xộn của hai đứa em, mớ quần áo cũ chẳng bao giờ được lôi ra sử dụng nữa…, từ lâu tôi vẫn muốn đưa chúng vào sự sạch sẽ ngăn nắp biết bao. Nếu có mọi người ở nhà, hẳn sẽ có những phát biểu kiểu như: “Nana bị điên rồi mẹ.” khi tôi chỉ nấu rặt các món rau cho bữa tối trong vòng hai tuần liền.

Những vết dơ biến mất sau khi được kỳ cọ làm tinh thần tôi phấn chấn. Không có ai khác ở nhà, tôi có thể chế biến thử các thực đơn mới, làm vài thí nghiệm nho nhỏ trong bếp. Cũng may là chưa lần nào tôi gây nên một mớ hỗn độn hoặc để món ăn bị hỏng. Giả mà sau này tôi kém quá, học IT không thành, tôi sẽ chuyển qua làm đầu bếp. Dù gì tôi cũng luôn tự tin mình không quá dở trong chuyện bếp núc. Trong thực tế, ngày còn nhỏ, tôi từng mong mình sẽ làm việc trong một lĩnh vực nghệ thuật nào đó, như là hội họa, ẩm thực, âm nhạc… chẳng hạn. Lớn dần lên, tôi nhận thấy con người ta cần thực tế hơn một chút mới sống được trong xã hội này.

Lúc rảnh rỗi, tôi cùng chiếc xe đạp màu xanh rủ nhau dạo phố, ăn kem hoặc window-shopping, nghĩa là chỉ ngắm hàng thôi chứ không mua. Rồi tôi lại sang nhà của 3 người bạn thân thiết, có lẽ trong kiếp sống này tôi sẽ không tìm được thêm những người bạn nào thân đến vậy. Thật tuyệt biết bao khi ở bên những người mà mình hoàn toàn không phải giữ ý. Tôi cũng bắt tay vào dọn dẹp căn nhà này. Thật ra không có nhiều thứ để làm vì chủ nhân của nó là người rất sạch sẽ và ngăn nắp, nếu không muốn nói “sạch đến mức quái đản”. Tôi đồ rằng đó là ảnh hưởng từ chính tôi.

Tôi làm bento và những bữa tối ú hụ gồm những món ăn mang nhiều quốc tịch cho cả bọn: phở Việt Nam, bún chả, ram, sushi, salad Nga, spaghetti, bánh bao kiểu Đức, bánh xèo… Chắc sẽ có nhiều người cười vì bento là cơm hộp để đem đi, chứ ai lại ăn bento ngay ở nhà. Thật ra tụi tôi có lý do cả. Chúng tôi không muốn đem những món ăn lạ đối với người Đức đến trường, nơi làm việc…, vì khi đó sẽ thấy mình rất lạc lõng, cách xa với những người chung quanh. Ăn xong thì cả 4 đứa chúng tôi, hoặc là coi tivi, hoặc là mỗi đứa chiếm một cái ghế dài nằm nói chuyện.

Chẳng vì cớ gì, tôi để Ryan trang điểm cho khuôn mặt của mình mà có lần cậu ta đã nói: “Số lần khuôn mặt này được trang điểm trong một năm có thể đếm trên đầu ngón tay.” :D Tôi vẫn thường cự lại cậu ấy: “Mình thấy không cần thiết. Với lại, son phấn dễ làm hư da mặt lắm.” Tôi quả có nghĩ thế thật. Nhưng trong những khoảng thời gian như vầy, tôi muốn làm một điều gì đó khác với tôi ngày thường một chút.

Tội nghiệp nhất là Takuya. Công việc căng thẳng, bận rộn nhưng chúng tôi chẳng giúp gì được cho anh. Đôi khi, Ryan có trở thành cánh tay đắc lực, còn lại Takashi và tôi chỉ biết buôn dưa lê với nhau chờ đợi những-con-người-chăm-chỉ. Lâu lâu lại nghe câu cảm thán: “Sự suy đồi đang ở trước mặt tôi. Tôi làm việc đầu tắt mặt tối là vì ai? Vậy mà mấy người không hề cảm thông gì hết.” Ngặt cái là tôi chẳng biết gì mấy về thế giới của sân khấu, nghệ sĩ, của những nhà làm phim ấy… và tôi cũng chưa bao giờ có ý định tìm hiểu.

Trở về nhà mình, tôi xem tivi, nướng bánh rồi đem chia cho những người già hàng xóm… Mỗi ngày cứ vậy trôi đi hệt như cuộc sống của một bà nội trợ.

Bầu trời tháng 7 thường nhiều mây xám và hay có mưa. Có những buổi sớm mai, trong lúc tôi đang đuổi theo những giấc mơ thì nghe tiếng mưa rơi đập vào ô kính cửa sổ. Cuộn mình trong chiếc chăn ấm áp, định quay trở về giấc ngủ - một điều tôi vẫn rất thích làm khi còn là một cô bé con hồi ở Việt Nam, cũng trong thời tiết như thế này. Nghĩ trong đầu vậy, nhưng rồi tôi lại bật dậy như lò xo, vươn vai… và tỉnh hẳn. Thay chiếc áo thun cộc tay sọc đen trắng, váy jean xanh đậm, chân xỏ đôi clog - bộ cánh tôi ưng ý nhất vào những ngày mưa mát mẻ vì tính năng động, ít thấy dơ của nó - tôi hăm hở bước ra ngoài với cây dù trong suốt trong tay. Cũng đến nửa năm rồi tôi không dùng cây dù này, kể từ sau lần bạn Alex tặng. Ôi, thật là tội lỗi quá! Nếu đi đâu xa, tôi vẫn muốn dùng cây dù Espirit màu lục hơn, vì nó nhỏ gọn, chắc chắn. Nhưng để dạo bước trong mưa thì tôi lại thích cầm dù trong suốt. Cảnh vật hiện lên xanh mướt rõ mồn một trước màn nhựa trong của cây dù.

Những hạt mưa tự do rơi, làn đất ẩm, tiếng mưa tí tách làm tôi thấy dễ chịu. Nhớ lại, ngày xưa Minh Đức từng nói rằng cậu ấy rất thích cái mùi này - mùi của đất trời trong và sau cơn mưa. Tôi thích mưa vì chúng gợi cho tôi nhiều kỷ niệm đẹp. Chỉ xin trời đừng mưa vào những buổi sáng tôi phải vội vàng.

Có hôm mưa, tôi thích vào rừng - khu rừng gần nhà quen thuộc. Cây cối um tùm, tôi nghĩ, giá mưa có to thêm tôi cũng chẳng bị ướt. Gió rít qua những tán lá tạo nên vô khối hình thù và âm thanh kỳ dị. Ấy vậy mà tôi lại không sợ. Mưa tạnh hạt, tôi thong thả lượm lúa mì và hoa dại, định bụng sẽ đem về cắm ở nhà. Nếu bắt gặp đâu đó ngôi nhà bánh kẹo và biết chắc có mụ phù thủy ở trỏng, tôi cũng không ngần ngại tiến vào ăn thử như hai anh em trong câu chuyện cổ tích kia đâu.

Một khu rừng ở gần nhà thật tiện lợi, tôi luôn cho như vậy. Tuy nhiên, xây nhà ở giữa rừng sâu thì tôi xin kiếu. Tôi không đủ hoang dã và can đảm sống giữa muôn thú đâu. Anh đào, dâu, phúc bồn tử, mộc qua, táo, hạt dẻ, nấm, các loại rau, hơi tiếc là không có kiwi hay dưa mọc hoang… đến mùa thứ nào tôi lượm lặt thứ đó. Tôi đem chúng về nhà, một nửa để ăn, nửa kia để xay nước hoặc làm mứt. Khi tôi đang viết những dòng này, trong nhà còn 2 lọ mứt anh đào, 1 hũ mứt mận, 1 bình mứt phúc bồn tử - một phần trong các sản phẩm mang nhãn “made by tui”. Nếu may mắn gặp một bác nông dân dễ tính, thể nào chẳng được bác cho mấy trái bắp về nấu nước, làm xúp hoặc nấu chè.

Có khi, tôi giả vờ làm như mình vẫn còn chút siêng năng. Mở máy vi tính, xem mấy bài tập tự học lập trình. Được 1 tiếng đồng hồ, tôi đầu hàng. Trong một vài chuyện, tôi là đứa nếu không có động lực hay không có gì thúc ép thì chẳng thể thực hiện xong cái ý định ban đầu. Vậy là tôi tắt máy, ra ban công chăm sóc những bông cúc nhỏ. So với máy vi tính, quả thực chúng làm tôi khoan khoái hơn nhiều.

Khi không biết nên làm gì khác, tôi mở đầu DVD xem một số bộ phim đã mượn từ thư viện trước kỳ nghỉ hè, hoặc những thước phim tình cảm Hàn Quốc sướt mướt mà tôi luôn đoán và chờ đợi xem nhân vật chính nào sẽ chết, hoặc coi anime trên tivi. Càng coi càng thất vọng thay cho dàn lồng tiếng anime của Đức. Đâu rồi những nhân vật tôi yêu thích trong Conan, giọng của Ran sao chát chúa thế này, Shinichi mà nói ồm ồm như ông già thế á?! Cho nên tôi lại đâm chán, tắt tivi. Với lại, tôi cũng không muốn trở thành “couch potato” đâu.

Gần đây, ý nghĩ về gia đình chỉ có một người đang ám ảnh tôi. Ở nhà một mình có mấy tuần thôi mà tôi thấy mình “già” đi nhiều, có những hành động bất bình thường rồi. Không biết với cô hàng xóm mới của tôi thì ra sao. Gọi là cô, nghe trẻ vậy, nhưng cô cũng đã xấp xỉ 50. Cô là một trong những người sống khép kín nhất mà tôi từng biết. Nhiều lần tôi bắt chuyện với cô nhưng thấy cô lơ, tôi cho rằng cô không thích. Nhiều lúc, tôi tự hỏi, là do cô ấy chưa thể hay không muốn sống cùng một ai đó.

Khái niệm “gia đình” với tôi mà nói, nó gần nghĩa với “không một mình” vậy. Đó là khi tôi đi đâu xa, trở về nhà và nhận được những câu kiểu như “Welcome home!” Là lúc tôi đang mệt mỏi, chán nản đâu đó ở ngoài, và người nhà tìm thấy, dịu dàng nói: “Về thôi!” Là lúc giành xem chương trình truyền hình yêu thích, vẫn biết cuối cùng mình sẽ nhường nhưng cứ khoái tranh. Hay như lúc một người bị bệnh, những người còn lại, người mang thuốc, khăn chườm, người bê trên tay tô cháo nóng hổi, người thì xuýt xoa… Rồi cả những lỗi lầm dù to đến đâu cũng được bỏ qua, chỉ bởi “vì chúng ta là gia đình mà”.

Thỉnh thoảng, tôi cũng tưởng tượng ra một gia đình khá kỳ cục, gồm toàn những người bạn cùng trang lứa. Ấy là tôi đang nói về việc ở cùng 3 người bạn thân. Chà, Ryan sẽ đi khắp nơi, khi thì ở Ai Cập, có khi tôi sẽ nhận bưu thiếp cậu ấy gửi từ Nam Phi. Takashi sẽ tranh cãi trước tòa án, về nhà lại vùi đầu vào đống sách luật. Takuya thì khỏi nói cũng biết, đã, đang và sẽ luôn đem lại nguồn thu nhập chính, là trụ cột trong căn nhà 4 người. Còn tôi, nếu có đi làm, thì cũng là người ở nhà nhiều nhất, chăm lo dinh dưỡng cho cả bọn. Dĩ nhiên, những chuyện này về lý thuyết và trên thực tế đều bất khả thi. Nhưng dù không sống chung, với tôi, nơi nào có họ nơi đó cũng là gia đình.

Tôi bắt đầu nhớ trường cũ rồi, ngôi trường tôi mới rời khỏi cách đây hơn một tuần ấy. Nhớ mấy người bạn đôi lúc phát ngôn những câu nghe rất sửng sốt, nhớ các thầy cô giáo. Đến tôi cũng lấy làm lạ, từ khi bắt đầu đi học cho tới giờ, dù học ở đâu, dù không phải học sinh ưu tú gì cho lắm, tôi vẫn luôn có quan hệ rất tốt với các giáo viên trong trường, kể cả với những người được xem là nghiêm khắc nhất. Có lẽ vì ngày xưa bà tôi cũng là nhà giáo nên tình cảm kính trọng bà lây lan sang cả những người trong ngành giáo dục. Bản thân tôi cũng rất muốn trở thành một cô giáo mà.

Tôi nhớ rất rõ những lời căn dặn của cô Troeger - cô chủ nhiệm “cũ” của tôi (thật buồn khi phải dùng từ này). Tấm thiệp chúc mừng thi đậu của cô tôi vẫn còn giữ. Không biết là vô tình hay cố ý mà cô viết thành “Deine Klassenlehrerin” thay vì “Ihre Klassenlehrerin” (Trong tiếng Đức, “du”, “dich”, “dein”… là những đại từ nhân xưng ngôi 2 dùng với với tình cảm thân mật.) Ngày thường, cô Troeger luôn xưng hô với học trò theo kiểu rất lịch sự nên việc cô giáo chuyển đại từ nhân xưng làm tôi khá ngạc nhiên.

Cả món quà của cô Asal nữa chứ. Không biết trên mặt tôi có chữ “otaku” như Takashi nói thật hay không, cô Asal đã tặng tôi 2 cuốn manga. Vâng, manga đấy: “Hana Kimi” và “Fushigi Yugi” - đúng những bộ tôi thích. Tôi thắc mắc không biết cô đã đọc qua 2 cuốn này chưa, hay chỉ bốc đại. Khả năng cô Asal chọn cũng rất cao, vì trong truyện có rất nhiều những chữ như “suppi”, “tschüsi”… Đấy là những từ của giới trẻ, cô Asal tuy lớn tuổi nhưng thích dùng những từ này lắm. Cô kể cô vẫn luôn quấy rầy chồng cô bằng từ “suppi” (“tuyệt”) :D

Tôi nhớ những sáng đạp xe đi học. Hôm nào may mắn gặp cô Viesel - cô hiệu trưởng, tôi đều được đi “cổng VIP” - từ này là cô đặt tên cho lối đi tắt chỉ dành cho giáo viên. Tôi nhớ nước mắt của cô ngày chia tay với trường. Lần trò chuyện cuối, tay cô bị chảy máu. Tôi băng bó cho cô một cách vội vàng và vụng về. Không biết bây giờ cô đỡ chưa.

Nếu kể hết ra thì entry này sẽ dài lắm, tôi một khi đã nhớ cái gì thì sẽ nhớ và nghĩ miên man đủ thứ chuyện. Vậy nên tôi để dành cho entry sau: trường cũ.

Tôi còn 2 tuần lễ để nạp năng lượng, chuẩn bị cho một năm học tập và làm việc mới. Vẫn đi tập thể dục đều đặn mỗi ngày, đang cân nhắc có nên tập Yoga và Vovinam hay không, gì thì gì cũng phải làm fit thân hình mập mạp này cái đã.

Viết trong một ngày đầu tuần của tháng Bảy đầy gió.

Chủ Nhật, 12 tháng 7, 2009

Không phải tạm biệt mà là hẹn gặp lại


Mùa hè này vừa là mùa hè vui nhất mà cũng là mùa hè buồn nhất.

Nói thật đấy.

Nhiều người để gặp, nhưng cũng có quá nhiều người / nhiều thứ phải chia tay.

Cuộc đời cứ như một chuyến xe lửa dài vậy đó. Bạn gặp gỡ, trò chuyện, làm quen với nhiều người. Rồi sau đó họ chia tay bạn để tiếp tục cuộc hành trình riêng. Có những trạm xe bạn chỉ lướt qua, có trạm bạn dừng chân lâu hơn. Trong cuộc sống cũng vậy, có người chỉ đôi ba lần nói chuyện, có người tưởng chừng như ta sẽ gắn bó với họ mãi.

Nhưng rồi đến một lúc nào đó, chúng ta không thể đi chung lối nữa.

Ngày 6 tháng 11 năm 2006 – ngày viết entry đầu tiên nhân sinh nhật 16 tuổi, ngày 12 tháng 7 năm 2009 – entry cuối cùng khép lại blog Yahoo!360* mãi mãi. 979 ngày viết và đọc blog, 212 entries, 132 friends và 23 favorites, 22 707 page views (tính đến thời điểm đang viết bài này). Gắn bó lâu dài như vậy mà cứ ngỡ chỉ mới hôm qua.

Cảm ơn

Cảm ơn những người bạn đã ghé thăm blog tôi. Giữa hằng hà sa số các blogs, bạn đến với blog này, âu cũng là duyên vậy.

Cảm ơn những comments rất đỗi chân thành. Có những lúc tôi không trả lời comment của bạn. Nhưng thật sự, tôi hạnh phúc khi nhận được chúng.

Cảm ơn những bài viết của bạn. Chúng làm tôi khóc, làm tôi cười, làm tôi thấy bình yên.

Xin lỗi

Nhiều khi tôi bực mình, buồn bã, đem trút hết tất cả bầu tâm sự vào blog. Lỡ vô tình làm bạn cau mày, cho tôi xin lỗi nhé.

Vâng

Chúng ta biết nhau là một điều kỳ diệu.

Không

Mình không xa nhau đâu, bạn à. Trong tim tôi luôn có chỗ cho bạn mà.

Hẹn gặp lại, bạn mến!

P/S: Địa chỉ “nhà” mới của tôi:

http://nana-littleworld.blogspot.com/

http://honeyandclover611.wordpress.com/