Thứ Sáu, 13 tháng 2, 2009

Thứ Sáu ngày 13 nhẹ nhàng


Ai cũng bảo ngày hôm nay là xui xẻo. Nhưng có lẽ vì đã ăn chocolate xả xui, ngày hôm nay trôi qua với mình cũng không đến nỗi tồi.

Điều xui nhất là không kiếm ra giáo trình học tiếng Ý cho dzợ iu. Giáo trình thì có đầy, nhưng toàn là bằng tiếng Đức. Hy vọng là Alex tìm được giúp mình.

Mùa Valentine, trong nhà sách có quyển "Kokology cho những người đang yêu". Bình thường nhà sách cũng bán Kokology, nhưng bữa nay nó nằm chình ình ngay cửa ra vào. Alex hỏi: "Kokology là gì vậy?". Giải thích cho cậu ấy - dĩ nhiên là theo cách hiểu của mình - đó là một dạng trắc nghiệm tâm lý, khám phá tình cảm thông qua hành động, cách xử sự trong mỗi tình huống. Alex nhiều chuyện còn hỏi Kokology chính xác không. "Cái đó tùy từng người. Với mình xác suất đúng của Kokology là 90%."

Ngày mai là Valentine rồi. Lại thêm một Valentine nữa, tớ không có đôi có cặp như người ta, mà cũng không cô đơn tẹo nào.

Chúc mọi người lễ Valentine thật vui bên người mình yêu.

Chủ Nhật, 8 tháng 2, 2009

13 ngày qua


Bạn cũ

Chuyện này bắt đầu từ một ngày đẹp trời, tớ tự nhiên nhớ tới một cô gái tên Minh Trang, lưu ý là không phải vợ tớ nhé (đời mình có duyên với những người tên Minh Trang ghê gớm). Chả là ngày trước, cô ấy thường đi chung chuyến xe bus với tớ và hai đứa thường ngồi gần nhau. Bẵng đi mấy năm, đang yên đang lành, tự nhiên nhớ người ta cũng lạ. Chắc là ông trời có ý đồ gì đây.

Nghĩ vậy, tớ lên Google search mấy chữ minh trang+360+blog, vì cô ấy từng nói rằng có viết blog trên Yahoo!360* đó mà. Thôi thì mấy chục ngàn kết quả hiện ra, mới nhìn đã thấy nản. Vậy là cứ click chuột tuỳ hứng, trúng Trang nào thì trúng. Đến lượt thứ mười mấy thì cuối cùng tớ đã phát hiện.

Không phải blog của cô bạn Minh Trang tớ đang tìm, mà là blog của cậu bạn Lợi Minh Trang, người bạn học năm lớp 9 của tớ. Ta nói mừng quá trời quá đất luôn.

Mỗi lần nghĩ đến cái tên này, tớ lại nhớ về hình ảnh một đứa con trai có gương mặt khá đẹp, ngồi sau lưng tớ. Cùng với Minh Đức, Minh Trang suốt ngày chọc tớ cười. Không ngày nào là tớ không cười đau bụng bởi những trò lố quái dị của hai đứa nó.

Nhiều người hay gọi Minh Trang là Lợi. Cũng đúng thôi, cái tên Minh Trang nghe “con gái” quá mà. Ngày đầu tiên của năm học lớp 9, coi bảng danh sách lớp, mấy chục nhân lớp tớ đã khẳng định: Minh Trang là một bạn gái, chắc là đẹp và hiền lắm, người sao tên vậy mà. Ừ, cậu ấy đẹp và hiền thật, nhưng là con trai. Tớ thì hay gọi Minh Trang là mama Choi - vì lúc ấy tớ nhiễm Daejanggeummania (tạm dịch là “hội chứng Dae Jang Geum”).Với lại, cậu ta loi choi thiệt.

Và không khó khăn gì để tớ tìm ra được blog của người bạn cũ thứ hai: Trinh Phương. Phương vẫn vậy, vẫn rất “trầm”. Bây giờ cô bạn tớ là một nhiếp ảnh gia tài năng đấy. Thích cái serie ảnh “Ảo vọng” mới được chụp của bạn. Nhưng nick chat của Phương tớ vẫn chưa có.

Lại nói về Minh Trang. Chat với hắn, mới thấy đúng là “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”. Hắn vẫn bộc trực, vẫn hay mắng tớ là zô ziên, và vẫn rất tốt bụng. Nhớ có lần hắn và Nguyệt Nga đến nhà tớ, bà tớ khen hắn quá chừng luôn. Nào là: thằng nhỏ dễ thương, tử tế, lại hiền nữa... Mà công nhận hắn hiền thiệt. Dạo này, gia đình hắn đang có rắc rối. Nhưng ông là một người rất bản lĩnh mà, tui tin ông sẽ giải quyết mọi chuyện êm thấm thôi. Cố gắng lên ông nha!

Thông qua Minh Trang, tớ biết nick của Hoài Trung, người bạn mà tớ vẫn hay nhắc trên blog ấy. Sáng nay vừa chat với cậu ta. Hừm, mấy năm rồi mới có người gọi mình là “hột mít luộc”. Cậu ấy vẫn nói tớ “cố gắng lên” như ngày nào. Quên hỏi cậu ấy tại sao lấy nick là “Đểu giáo sư”. Nhìn mặt cậu ta thì đểu thật nhưng tính tình tốt lắm, không đểu chút nào, ít ra là đối với tớ. Có lẽ, vì cậu ấy là bạn thân của mình nên nhận xét hơi thiên vị chăng.

Người bạn thứ tư tớ kết nối được là Nguyệt Nga. Tiếc rằng tớ không còn nhớ tại sao tớ biết nick của cậu ấy. Nói đúng hơn, linh cảm mách bảo tớ đó là nick của Nga. Thường thì linh cảm của tớ chính xác đến 90%. Không nói quá đâu.

Chẳng hiểu sao nhớ đến Nga là nhớ đến sự tích cái bàn. Chuyện là thế này: ngày xưa cô bạn thường “đe dọa” tớ: “Tui sẽ làm cái bàn này sập cho bà khỏi ngủ luôn.” Bàn học của trường Lê Quý Đôn là loại bàn gấp, khi ngủ thì mở bàn ra. Vậy là cứ một cái bàn sẽ trở thành hai chỗ ngủ. Tớ nằm ngoài rìa, tức là bàn đầu ấy. Các cô bảo mẫu xếp chỗ sao mà tớ được độc chiếm luôn cả cái bàn, khỏi lo đang ngủ bị rớt. Trớ trêu thay, cái bàn ấy thuộc loại dỏm. Đinh ốc của nó bị lỏng ra từ lâu. Trong một lần cao hứng, bạn Nga yêu dấu của tớ nhảy thụi thụi lên phần mặt bàn còn lại. Thôi thì bàn ta trở thành tàn phế. Cô bảo mẫu nghe ồn, chạy tới thấy cái bàn hư, hỏi chuyện. Nhìn mặt Nga tái mét tớ vừa thấy mắc cười vừa thấy thương. Dĩ nhiên tớ bao che liền, chậc lưỡi với cô: “Cô ơi, bàn này cũ quá rồi. Con vừa giở bàn ra mà nó đã thành thế này đây.” Tớ không phải là đứa phá hoại của công, dĩ nhiên cô tin liền. Ngày hôm sau, tớ có bàn mới để ngủ. Công này thuộc về Nguyệt Nga.

Chuyện trò với những người bạn cũ thấy thoải mái và dễ chịu thật.


Phan Tiến Dũng

Một người bạn tớ rất mến.

Nghe Minh Trang kể, mới biết tin ba Dũng vì bị bệnh gan đã chết.

Cuộc đời vô thường quá.

Thời cấp 2, bọn trẻ con vô tư nông nổi. Ngày đó, đa phần học trò lớp tớ không thích bác Dự, ba của Dũng. Thú thật tớ cũng nằm trong nhóm ấy, chỉ vì bà ngoại tớ không ưa bác. Cái này người ta gọi là a dua đây mà.

Nay biết tin bác mất, làm sao không khỏi xúc động.

Người chết trở về cõi vĩnh hằng, để lại bao nỗi nhớ thương và trách nhiệm cho người ở lại.

Rồi đôi vai của Dũng sẽ phải chồng chất thêm nhiều mối lo, lo cho mẹ và em gái, và lo cho cả chính mình nữa.

Dũng ơi!

Mọi chuyện tớ nghe đột ngột và bất ngờ quá. Tớ biết, dù có an ủi gì, nói gì, tớ cũng chỉ là người dưng qua đường. Tớ không thể giúp gì cho cậu. Nhưng can đảm lên, Dũng à!

Tớ tin cậu.


Tết bận rộn nhất

Quả đúng vậy. Cô Asal nhẫn tâm quá, cho bao nhiêu là bài tập, rồi còn thuyết trình, kiểm tra nữa. Tớ lại có Projekt Mittagstisch với cô Troeger. Vậy nên cứ phải vắt chân lên cổ mà chạy.

Đến bây giờ có vẻ mọi chuyện đã đi vào quỹ đạo.

4 tuần lễ Mittagstisch đã trôi qua. Rồi tớ sẽ nhớ bọn trẻ lắm. Natascha, Miguel, Michaela, Martin, Florian... bọn nhóc tỏ vẻ buồn vào ngày cuối cùng của tớ. Chúng còn hỏi: “Chị không làm Mittagstisch nữa sao? Tiếc quá!” Tớ đồ rằng bọn trẻ tiếc vì tớ thường cho chúng nhiều đồ ăn và hay hỏi han chúng.

Cô bé Natascha đã tìm được một người bạn mới - một cô bé khác cũng thật dễ thương. Còn nhớ những ngày đầu, con bé thường hay đến ăn một mình, gương mặt thì lúc nào cũng trông như là muốn khóc. Vì vậy, tớ đã đặc biệt chú ý đến nó. Nghĩ cũng lạ, tớ thường dễ nói chuyện với những đứa “một mình” hơn. Từ từ hỏi han, mới biết bố Natascha bị bệnh tim, phải mổ, cơ hội thành công không cao. Con bé từng có một người bạn gái rất thân, nhưng giờ cô bé ấy đang du học bên Mỹ.

Thế là máu “anh hùng cứu rỗi” trong người tớ nổi dậy. “Phải làm gì đó giúp cô bé này thôi. Phải kéo nó ra khỏi vũng lầy này.”, tớ nghĩ bụng. Tớ tặng cô bé một món quà kèm theo một bức thư, bên trong là những lời nói như của một người chị với đứa em. Tớ không biết chắc có phải những lời đó đã tác động gì tới cô bé không hay còn nhờ vào một thiên thần hộ mạng nào khác, con bé “tiến bộ” rõ rệt. Nụ cười tươi tắn của nó ngày nay mới xứng với cái tên Natascha Gottesleben (sinh linh của Chúa) chứ.

Bài thuyết trình cũng đã trôi chảy, mặc dù không hoàn hảo như ý muốn của tớ. Cũng phải thôi, chỉ có 3 đêm chuẩn bị mà. Hoàn hảo thế quái nào được. Nếu tự cho điểm thì tớ sẽ cho tớ con 2, nương tay chút nữa thì cho cái dấu cộng để khuyến khích.

Nói về bài kiểm tra tiếng Đức, trải qua 4 tiếng đồng hồ với cô Asal (sau đó được cô cho chocolate), tớ có cảm giác tớ đã viết tiểu thuyết ấy. Haha. Như mọi khi, bạn Nam Trân là người cuối cùng nộp bài. Tiêu chí của tớ không làm người đầu tiên thì làm người cuối cùng mà. Không biết kỳ này mình sai bao nhiêu lỗi ngữ pháp ngốc nghếch nữa.

Ngày mai là ngày đầu tiên thực tập ở Deutsche Bahn. Háo hức ghê!


Những người muôn năm cũ

Thật sự nó không lâu quá như vậy đâu.

Gặp lại gần hết những người đã lâu không gặp: chị gái có gương mặt giống hệt Mika Nakashima, chàng hoàng tử nhỏ dễ thương - nhưng nàng tiểu thiên thần đã chuyển nhà rồi, kết thúc cái một câu chuyện tình bạn thanh mai trúc mã - buồn thế đấy, Shinji - ông anh mê Rock với cây guitar bên người, ông lão nhân từ…

Chị gái có gương mặt giống Nakashima có vẻ hơi buồn. Thấy vậy, tớ giúi vào tay chị một nắm kẹo. (Vì lý do bệnh tật, bạn Nana đi học thường mang kẹo.) Hy vọng, vị ngọt dịu của nó sẽ làm chị đỡ hơn.

Ngày đầu năm, tức là mùng 1 Tết, bị bạn Alex lừa một vố. Kiểu này chắc cả năm bị lừa quá. Alex rủ đi chơi 14 tháng 2. Từ chối cái một. Trễ rồi bạn ơi, ngày đó có tới mấy người “đặt” tớ rồi.

Hai nhóc em coi ảnh của chị. Đứa lớn thì: “Hình chị đẹp.” Thằng nhỏ thì: “Hình chị đẹp hung.” Biết là tụi nó nói nịnh nhưng vẫn thấy khoái. Đầu năm đầu tháng được khen đẹp mà, ai chẳng thích.


Trò chơi vui

Biết cái trò này lâu lắm rồi, nhưng chưa có dịp thử. Ngày đầu năm, chơi cho nó hồi hộp.

Để iPod chơi nhạc ở chế độ shuffle, sau đó đặt câu hỏi, chờ xem bài nào sẽ trả lời.

Kết quả dưới đây không biết gọi là amazing hay scary nữa.

Câu 1: Cuộc sống tớ dạo này...: Only Love - Trade Mark. Trúng ngay bài này mới ác chứ. Rồi thì là “But only love can say...” Hehe, con người tôi lúc nào mà chẳng yêu đời, yêu người.

Câu 2: Nickname của tớ là: Doraemon. Một chú mèo máy xanh da trời, béo tròn, có cái túi bảo bối với cái lục lạc bị hư, không có tai vì bị chuột gặm mất... là em đây. Ngày trước cũng có vài người nói tớ là Doraemon vì trong cặp tớ luôn có sẵn những đồ dùng cần thiết.

Câu 3: Nhạc chủ đề của tớ là: Return to Innocence - Enigma. Hix, xem ra là dạo này đầu óc bạn càng lúc càng đen tối.

Câu 4: Nhạc chủ đề của bạn bè tớ: Tiếu ngạo giang hồ - 12 girl band. Hơ, chu du khắp thiên hạ à?

Câu 5: Cuộc đời tớ sắp: Way back into love - Hugh Grant & Haley Bennett. Không hiểu là love gì mà way back nhỉ?

Câu 6: Con tớ sau này sẽ: Hallelujah - Shrek OST. Bạn Nam Trân đành cắt nghĩa là nó sẽ theo đạo Chúa và suốt ngày cứ Hallelujah ca tụng Chúa.

Câu 7: Công việc của tớ sẽ là: Lonely in Gorgeous - Paradise Kiss OST. Một công việc lộng lẫy nhưng cô đơn. Hớ hớ...

Câu 8: Tớ thích: I catch a cold - Kokia. Quái, có ai thích bị bệnh đâu nào?

Câu 9: Tớ sẽ chết vì: Perhaps Love - Goong OST. Yêu đương kiểu gì mà chết vậy trời?

Câu 10: Cảm giác của tớ lúc này: You´re only lonely - Daddy long legs OST. Quá chính xác. Không phải bàn cãi. Nhưng không biết tớ nên gọi cho ai nhỉ.

Câu 11: Bài hát miêu tả bố mẹ tớ là: Me To You, You To Me - The Classic OST. Rứa là yên tâm rồi.

Câu 12: Đặc điểm nhận dạng của tớ: Chobits OST - Ningyo Hime. Có nằm mơ cũng không dám nghĩ mình là nàng tiên cá.

Câu 13: Tớ bực nhất là khi: Don't Know Why - Norah Jones. Miễn bình luận. Bài mình thích lại rơi vào câu này.

Câu 14: Thân thuộc nhất với tớ là: Pretty boy - M2M. Hehe, ít ra cũng phải vậy. Chỉ có điều nên thêm một chữ cái “s” nhỏ nhỏ đằng sau chữ “boy”. Vậy mới đúng.

Câu 15: Điều làm tớ buồn nhất: Ame to Yume no Ato ni - Okuda Miwako. Tức là sau những cơn mưa và những giấc mơ ư? Hơ...

Câu 16: Điều làm tớ vui: Under the same roof OST - Saboten No Hana. Hoa xương rồng thì ăn nhập gì tới chuyện vui hay buồn. Nếu giải nghĩa là chung một mái nhà thì xem ra có lý hơn đấy.

Câu 17: Khát vọng thầm kín bên trong của mình là: Jin Tian Ni Yao Jia Gei Wo (Marry Me Today) - David Tao & Jolin Tsai. Xin mượn câu cảm thán của nhóc Việt: Thể loại gì thế này???

Câu 18: Lần sau khi đứng trước đông người, tớ sẽ hét to: Eternal Flame. Nghĩa là gặp ai cũng: “Hãy nhắm mắt lại và đưa tay anh cho em nào cưng. Anh có thấy rằng tim em đang đập rộn ràng không?...”

Câu 19: Câu chuyện đời tớ là: Endless story - Yuna Ito - Nana OST. Hehe...

Câu 20: Nếu không có tớ, bạn bè nghĩ rằng: A better day - JTL. Quả là một sự thật phũ phàng. Một cú đòn giáng lên cái đầu non nớt của tớ.

Câu 21: Lạc trên hoang mạc, tớ sẽ hét lên: Let me show you the way - Natasha Thomas. Thách thức bão cát chắc.

Câu 22: Ưu điểm lớn nhất của tớ là: Change the world - Inu Yasha OST. Đâu vĩ đại được đến thế, có chăng là thay đổi thế giới nhỏ bé của tớ.

Câu 23: Những ngày sắp tới của tớ sẽ: Silhouette Of A Breeze - Victorian Romance Emma OST. Tạm hiểu là không có thay đổi gì đáng kể vậy.

Câu 24: Ký ức mà tớ nhớ mãi: Shiroi Yuki - Kokia. Là nàng Bạch Tuyết à?

Câu 25: Bí mật sâu thẳm nhất của tớ: Egao ni Aitai - Marmalade Boy. Bài này có một câu đại loại như: “Nụ cười của anh là điều duy nhất tôi cần đến.”

Câu 26: Nếu leo lên đỉnh Averest, tớ sẽ hét: 25 Minutes - Michael Learns To Rock. Mẹ ơi, tổng cộng thời gian chỉ là 25 phút thôi. Phen này ta đổi nghề, làm nữ siêu nhân.

Câu 27: Thời cấp 3 của tớ là: First Love - Utada Hikaru. Chưa biết, còn mấy năm nữa.

Câu 28: Đám cưới của tớ sẽ chơi bài: How deep is your love - Take that. Bài này cũng được đấy, mặc dù tớ thích bài To where you are của Josh Groban hơn. Love paradise thì cũng OK.

Câu 29: Thông điệp của tớ đến với thế giới là: Take Me To Your Heart - Michael Learns To Rock. Vậy ra lúc nào cũng: “Take me to your heart. Take me to your soul. Give me your hand before I'm old.” Cái này có vẻ ứng với bài Eternal Flame.

Câu 30: Những lời cuối của tớ trước lúc chết: Separation - Victorian Romance Emma OST. Một sự trùng hợp kinh khủng. Chẳng lẽ sắp chết mà tớ còn đủ hơi để chơi piano?!

Viết xong mới để ý cái entry này dài kỷ lục.