Thứ Hai, 28 tháng 4, 2008

Tháng tư sắp qua rồi


Nhìn lại ngày hôm nay, đã là ngày 27 tháng tư rồi. Thời gian trôi nhanh quá, cảm thấy ngày mình viết entry đầu tiên cho tháng 4/2008 ngỡ như vừa mới hôm kia thôi.

Nghe được nhiều tin từ bạn bè, buồn có, vui có. Chỉ mong gia đình Văn 05 – 08 quan tâm tới nhau nhiều hơn, đừng để cho ai phải cô đơn nữa.

Nguyên tuần nay không gặp cô Viesel, không có bài tập về nhà. Một tuần cực rảnh và cực phởn.

Không biết cô sẽ chấm bài “Giới thiệu quyển sách em yêu thích” của tớ như thế nào. Ngay lần đầu đọc cái đề này, đã định bụng là sẽ viết về “Kitchen” của Banana Yoshimoto. Sau một vài cân nhắc giữa “Kitchen” và các tác phẩm của Đức cũng như “Chickensoup for the soul”, tớ vẫn chọn “Kitchen” dù thật rất khó khi viết về tinh thần của truyện.

[Có lẽ cái này cũng là một dạng fate đây mà, hồi đó rất muốn viết về “Kitchen” bằng tiếng Việt nhưng cảm thấy chưa tới lúc thích hợp. Giờ thì lại được thử thách với bài viết bằng tiếng Đức.]

Thứ năm đi nhà sách, đem về một chồng sách của Haruki Murakami, tìm mãi Hörbuch “Kitchen” mà không ra. Truyện “Rừng Na Uy” bị dịch thành “Naokos Lächeln” (Nụ cười của Naoko), tức tức sao đó, dịch giả đã quên mất Midori của mình rồi. Nhưng phải công nhận là dịch có trình, đến mấy đoạn tả cảnh làm tình tớ đọc mà không hiểu gì hết. Gửi cho anh René mấy đoạn đó, anh hỏi mình: “Chữ Es là nó chỉ cái gì vậy em?”. Đấy, người Đức với nhau mà còn không hiểu nữa là, hay tại vì anh ấy trong sáng quá nhỉ.

Dạo này tớ hay bị đứt tay và bị phỏng. Hỏi Việt vì sao thì nó trả lời mình: “Ơ hay, chị nấu ăn thì dĩ nhiên là bị rồi.”. Thấy lo lo, cứ thế này thì chẳng biết có khi nào đang nấu ăn tớ để quên nguyên bàn tay trên bếp đang nóng không.

Tớ gặp vấn đề lớn về ngôn ngữ. Nói điều này ra chắc hơi thừa vì bất cứ ai đọc blog của tớ cũng biết ngay. Cách dùng từ, cách diễn đạt... của tớ chỉ đối với một số người là dễ hiểu và được hiểu đúng thôi. Sau một năm học tiếng Đức thì trình độ viết và nói tiếng Việt của tớ lại càng tồi tệ. Giờ thì tớ ở trong tình trạng gần như là “tiếng Việt và tiếng Đức, cái gì cũng biết nhưng đều không thông”.

“Anh ghét nhất là nói chuyện mà cứ lồng cảm tính của mình và không mang lại thông tin gì hết.”. Hix, vậy thì em phải nói chuyện ra sao để gọi là cuộc nói chuyện vô cảm và mang lại nhiều thông tin đây?! Trước giờ vẫn nghĩ, nói chuyện (tán gẫu) là để sẻ chia và hiểu nhau hơn chứ. Tớ đến phát điên mất vì cái chữ “ghét” này - nỗi ám ảnh lớn nhất đời tớ.

Hiện giờ, tớ đang đọc“Bên nhau trọn đời“ của Cổ Mạn. Truyện hấp dẫn quá, quyết tâm đọc hết đêm nay.

Ước được như những chiếc chong chóng kia, có thể vô tư nô đùa với gió.


Reply comments

@ Takashi: sinh nhật anh là tận cuối tháng năm mà, lúc đó em sẽ tặng quà sau, chắc chắn đó.

@ Takuya: Hm…, có thể anh đã tìm được cô ấy nhưng em vẫn chưa tìm được anh ấy đâu.

Cảm ơn hai người vì đã kiên trì với cái blog điên này nhé!

Thứ Bảy, 26 tháng 4, 2008

Buổi sáng đẹp trời tháng tư gặp một em gái hoàn hảo 100%




Có lẽ nhiều người đã biết câu chuyện này rồi. Tặng cho những ai đã yêu, đang yêu và sắp yêu...


Lời dẫn chuyện

Tình yêu trong dòng xoáy thời gian là chủ đề không bao giờ cũ. Như một lời nhạc Vũ Thành An, “yêu nhau, cho nhau nụ cười, thương nhau, cho nhau cuộc đời, mà đời đâu biết đợi, để tình nhân kết đôi”. Nhưng cái khác của Murakami là đẩy đưa một thân phận tình yêu vào ngẫu nhiên và phi lý của đời. Hay mượn ngữ ngôn của Bùi Giáng, ta có thể nói rằng hai người đã nhập cuộc, chịu chơi, đem tình yêu gùn ghè, tỉ thí với định mệnh. Nhưng “những con sóng lạnh giá vô tâm của định mệnh vẫn theo đuổi để quăng ném họ không thương tiếc”. Họ đã quên đi mất thời gian nên - cuối đường còn hai kẻ bạc đầu ngậm ngùi nỗi xuân xanh xa mất. Câu kết thúc lửng lơ cuối truyện cho ta một giả tưởng về một tình yêu hoàn hảo vụt đi trong một sát na hay hoài niệm một cuộc tình riêng của tác giả mười bốn năm về trước?

------------------


Photobucket

Một buổi sáng đẹp trời tháng tư, trên một con đường hẹp ở khu phố Harujuku sang trọng gần Tokyo, tôi đã đi ngang qua một em gái hoàn hảo 100%.

Phải nói thực là nàng chẳng ưa nhìn chút nào. Nàng chẳng nổi bật về bất cứ phương diện gì. Quần áo nàng chẳng có gì đặc biệt. Sau lưng nàng, tóc vẫn chưa quấn lại gọn gàng, như thể mới ngủ dậy. Nàng cũng không còn trẻ, chắc cũng gần ba mươi, nói chính xác là nàng không còn thích hợp với từ “cô gái” nữa. Nhưng từ xa năm mươi thước, tôi biết nàng là cô gái hoàn hảo 100% đối với mình. Khoảnh khắc nhìn nàng, con tim tôi quay cuồng và miệng tôi khô cằn như sa mạc.

Photobucket

Có lẽ bạn có những mẫu người con gái đặc biệt cho riêng mình - người có mắt cá chân mỏng manh, mắt bồ câu hay những ngón tay thanh tú, và bạn bị quyến rũ theo những người con gái luôn dành thời gian để chuẩn bị từng bữa ăn. Dĩ nhiên tôi cũng có ý thích riêng của mình. Đôi khi trong nhà hàng, tôi nhận thấy mình đang nhìn một cô gái bàn kế bên vì tôi thích dáng mũi cô ta.

Nhưng không ai có thể đảm bảo rằng cô gái hoàn hảo 100% của mình có thể đáp ứng với mẫu người đã được hình dung nào đó. Càng thích cái mũi của các nàng bao nhiêu, tôi càng không thể nhớ hình dáng các nàng như thế nào. Dù chỉ một nàng thôi thì cũng thế. Mọi điều tôi nhớ được là nàng không có một vẻ đẹp gì tuyệt vời.

Tôi sẽ bảo với một ai đó: “Hôm qua mình đã lướt qua một nàng hoàn hảo 100% trên đường đi đấy”.

“Thế hả?”, anh ta nói. “Có dễ thương không?”

“Thực sự là không.”

“Thế đó là mẫu người anh thích à?”

“Tôi chẳng biết. Dường như tôi không thể nhớ bất cứ điều gì về nàng ta - kiểu mắt của nàng hay kích cỡ bộ ngực cũng thế”.

“Lạ thật đấy”.

“Vâng, đúng là lạ thật”.

“Dù sao đi nữa, anh đã làm gì, có bắt chuyện với nàng không? Có đi theo nàng ta không?”, anh ta sẽ nói với vẻ chán chường.

“Không. Chỉ lướt qua nàng ta trên đường đi thôi”

Nàng đi từ đông sang tây, và tôi đi từ tây sang đông. Đó là một buổi sáng tháng tư tuyệt đẹp.

Giá như tôi có thể bắt chuyện với nàng. Nửa tiếng cũng đã là nhiều. Chỉ hỏi về bản thân nàng, và nói với nàng về bản thân tôi. Và nếu như tôi thực sự thích thú, tôi sẽ giải thích với nàng về sự run rủi của định mệnh đã đưa đẩy chúng tôi lướt qua nhau trên một con đường ở khu phố Harajuku vào buổi sáng tháng tư tuyệt đẹp năm 1981. Chắc chắn đó là một cái gì đầy những bí mật ấm cúng, như một cái đồng hồ cổ xưa được tạo thành khi hòa bình bao trùm thế giới.

Sau khi nói chuyện, chúng tôi có thể dùng bữa ở đâu đó, có thể đi xem một bộ phim của Woody Allen, dừng chân uống cocktails trong một quán bar khách sạn. Và nếu có chút may mắn, chúng tôi sẽ dìu nhau lên giường.

Những khả năng tiềm ẩn gõ vào cánh cửa tim tôi.

Bây giờ khoảng cách giữa chúng tôi thu hẹp lại còn mười lăm thước.

Làm thế nào tôi có thể tiếp cận nàng? Tôi sẽ nói gì với nàng đây?

“Chào cô. Cô có rảnh rang dành khoảng nửa tiếng cho một cuộc đối thoại nhỏ không?”

Quá lố lăng. Nghe như thể ngôn từ của người bán hợp đồng bảo hiểm.

“Xin lỗi cô. Cô biết có cửa hàng giặt ủi làm việc thâu đêm ở gần đây không?”

Không, như thế cũng lố lăng quá. Tôi chẳng mang theo bộ quần áo để giặt ủi nào. Ai lại đi dựng chuyện như thế?

Có lẽ tôi sẽ nói với nàng một sự thật giản đơn: “Chào em. Em là người con gái hoàn hảo 100% đối với tôi”.

Không, nàng sẽ chẳng tin đâu. Và giả sử nàng có tin, nàng cũng chẳng muốn nói chuyện với tôi. Nàng có thể nói. “Xin lỗi, tôi có thể là một cô gái hoàn hảo 100% đối với anh nhưng anh không phải là chàng trai hoàn hảo 100% đối với tôi”. Điều này có thể xảy ra chứ. Và nếu rơi vào tình huống đó, chắc chắn tôi sẽ tan nát. Tôi chẳng bao giờ phục hồi được sau cú sốc đó. Tôi đã ba mươi hai tuổi rồi, và trên tuổi đó tất cả đều ở đằng sau.

Chúng tôi đi qua nhau trước một tiệm hoa. Một vùng không khí nhỏ bé ấm áp chạm vào thịt da tôi. Nhựa đường ẩm ướt. Tôi bắt gặp một làn hương hoa hồng. Tôi không thể cất lời với nàng. Nàng mặc áo len dài tay màu trắng, tay phải cầm một phong thư sặc sỡ chỉ thiếu mỗi con tem. Đây là bức thư nàng viết cho ai đó. Có lẽ nàng đã mất trọn một đêm để trao gửi tâm tư vào trang giấy trắng nên trông mắt nàng hiện lên những tia nhìn ngái ngủ. Chiếc phong thư còn có thể ẩn giấu những bí mật mà nàng từng trải qua.

Tôi sải chân vài bước và rẽ sang hướng khác. Nàng mất hút trong đám đông.

Dĩ nhiên là giờ đây tôi biết chính xác điều mình sẽ nói với nàng ta. Đó sẽ là một bài diễn văn dài. Đủ dài cho tôi có thể giãi bày tâm tư mình một cách thích đáng. Những ý tưởng đến với tôi chẳng bao giờ thực tế cả.

Ôi trời ơi, đáng lẽ câu chuyện nên bắt đầu là “ngày xửa ngày xưa” và kết thúc là “một câu chuyện buồn đấy chứ. Bạn có nghĩ thế không?”

Ngày xửa ngày xưa, có một chàng trai và một cô gái. Chàng trai mười tám tuổi còn nàng đôi tám trăng tròn. Chàng chẳng đẹp trai gì đặc biệt, nàng cũng chẳng phải kiêu sa. Hai người đơn giản chỉ là một chàng trai bình thường cô đơn và một em gái bình thường đơn côi, giống như tất cả những người khác. Nhưng từ sâu thẳm tim mình, họ vẫn tin là ở một nơi nào trên thế giới có một chàng trai hoàn hảo 100% và một cô gái hoàn hảo 100% dành cho họ. Vâng, họ tin vào điều kỳ diệu. Và điều kỳ diệu đó thực sự đã xảy ra.

Một ngày hai người vô tình bắt gặp nhau ở một góc đường.

“Thật là kinh ngạc,” chàng trai nói. “Anh đã tìm kiếm em cả đời. Em có thể không tin, nhưng em là người con gái hoàn hảo 100% đối với anh đấy”.

“Và anh, anh là chàng trai hoàn hảo 100% với em đấy,” nàng tiếp lời, “chính xác như em đã hình dung ra đến từng chi tiết. Thật là như một giấc mơ”.

Họ ngồi trên một chiếc ghế đá công viên, nắm tay nhau, kể cho nhau những câu chuyện của mình giờ này qua giờ khác. Hai người không còn cô đơn nữa. Họ đã khởi sự kiếm tìm và đã tìm được một nửa kia của mình hoàn hảo 100%. Đó là một sự diệu kỳ. Một sự diệu kỳ của vũ trụ.

Tuy nhiên, khi họ ngồi bên nhau và nói chuyện, từng mảnh vỡ nghi ngờ bắt rễ trong tim họ. Phải chăng thật sự giấc mơ của mình lại trở thành hiện thực một cách dễ dàng như thế?

Và trong khoảnh khắc ngắn ngủi lăng im giữa cuộc trò chuyện, chàng trai nói với cô gái: “Chúng ta hãy thử một lần nữa. Nếu quả thật chúng ta là người tình hoàn hảo của nhau, thì nhất định chúng ta sẽ gặp lại nhau vào một lúc nào đó, ở một nơi nào đó. Và khi điều đó xảy ra, chúng ta biết chắc mình là một nửa kia của nhau và sẽ cưới nhau ngay lúc ấy. Em nghĩ thế nào?”

“Vâng,” nàng nói. “Chúng ta sẽ làm đúng như thế”.

Và họ chia tay nhau. Nàng đi về hướng đông, còn chàng về hướng tây.

Tuy nhiên, cuộc thử nghiệm mà hai người thỏa thuận là hoàn toàn không cần thiết. Họ sẽ chẳng bao giờ có thể thực hiện được. Bởi vì họ thật sự đúng là một nửa kia hoàn hảo 100% của nhau và quả là một điều kỳ diệu nếu như họ đã gặp được nhau. Nhưng họ không thể biết điều đó, bởi họ còn quá trẻ. Những con sóng lạnh giá vô tâm của định mệnh vẫn theo đuổi để quăng ném họ không thương tiếc.

Vào một mùa đông, cả chàng trai và cô gái gặp một cơn bệnh cúm dữ dội, và sau mấy tuần trôi vật vờ giữa sự sống và cái chết, hai người đã mất sạch những ký ức đẹp đẽ thuở đầu. Khi thức dậy, họ thấy đầu mình trống rỗng như con heo đất của chàng D.H. Laurence trẻ tuổi.

Tuy nhiên, họ là những người trẻ tuổi sáng láng và kiên định, và với những nỗ lực không ngừng nghỉ, họ đã giành giật lại được cái kiến thức và cảm giác khiến họ lại có thể trở thành những thành viên đầy đủ tư cách của xã hội. Nhờ trời phù hộ, hai người đã thật sự trở thành những công dân trung thực biết cách di chuyển từ tuyến xe điện ngầm này sang tuyến khác và đủ khả năng để gửi một bức thư chuyển phát nhanh ở bưu điện. Trên thực tế, hai người còn thử yêu đương trở lại và nhiều khi đạt đến tình yêu ở mức 75% hay thậm chí 85%.

Thời gian trôi nhanh không ngờ. Chẳng bao lâu sau, chàng trai đã ba mươi hai tuổi còn nàng cũng ba mươi cái xuân xanh.

Một buổi sáng đẹp trời tháng tư, sau khi dùng một tách cà phê khởi đầu ngày mới, chàng trai rảo bước từ tây sang đông. Trong lúc ấy, nàng định gửi một lá thư chuyển phát nhanh, rảo bước từ đông sang tây. Nhưng trên cùng một con đường nhỏ ở khu Harajuku gần Tokyo, họ lướt qua nhau ở giữa con đường. Những tia sáng yếu ớt nhất của ký ức đã mất chập chờn vài giây ngắn ngủi ánh chiếu vào tim họ. Mỗi người đều cảm thấy con tim quay cuồng. Và họ biết:

Nàng là cô gái hoàn hảo 100% cho tôi.

Chàng là người trai hoàn hảo 100% cho tôi.

Nhưng ánh sáng của vùng trí nhớ quá xa xôi và yếu ớt, và tư tưởng họ chẳng bao lâu sau lại trong sáng như hồi mười bốn tuổi. Không nói một lời, họ lướt qua nhau, biến mất vào đám đông. Vĩnh viễn.

Một câu chuyện buồn. Bạn có nghĩ thế không?

Vâng đúng vậy. Và đó chính là điều lẽ ra tôi nên nói với cô ta.


Hoàng Long dịch theo bản tiếng Anh “On seeing the 100% perfect girl one beautiful April morning” của tác giả người Nhật Haruki Murakami.


Nhân một buổi sáng tháng Tư đầy nắng…

P/S

Tìm hình minh họa cho truyện này thật khó. Bỗng nhiên nghĩ đến manhwa “100% Perfect Girl” của Wann.

Chợt nhớ đến câu chuyện tình yêu thầy Hauck từng kể. Ừ, ở đâu đấy sẽ có chàng trai 100% hoàn hảo cho mình. Một lúc nào đó rồi sẽ gặp thôi.


Reply comment

@ Thảo và Dũng: nhớ mọi người nhiều lắm. Hôm qua nằm mơ thấy đang ngồi ở lớp mình làm kiểm tra.

@ bé Hương: dạo này chị ít comment bên blog em quá. Em thi học kỳ xong chưa?

Em mới nghỉ chơi piano vài tháng thôi, chị thì gần hai năm nay chưa đụng đến cây đàn rồi. Hix, có khi lụt nghề thậm tệ cũng nên.

@ anh Minh: cảm ơn anh vì lời chúc, đang lãng du lắm đây.

@ Takuya: mấy tuần trước em hơi bị khủng [hoảng] nhưng giờ thì mọi chuyện qua rồi. À, Doppelganger là gì vậy anh?

@ ông H2: Hì, lâu lắm hai ông cháu mình không gặp nhau ông nhỉ. Cháu vẫn ổn, ông à.

Thứ Năm, 17 tháng 4, 2008

Ngày bình yên... với một người đặc biệt


Những điều tình cờ vẫn đang tiếp diễn.

Trong một ngày, có bao nhiêu người đi ngang qua bạn?

Và liệu có bao nhiêu trong số đó là người đã để lại dấu chân trong tim bạn?

Ngày hôm nay, tôi đã gặp người đó. Người đặc biệt nhất trong số những người tôi từng gặp trên đường.

Ích kỷ quá không khi tự nhận cô ấy là người đặc biệt nhất?

~°~°~°~°~°~°~°~°~°~°~

Cô ấy rất giống Mika Nakashima. Tôi tự hỏi nếu tôi gặp cô ấy ở Nhật thì có khi tôi nghĩ tôi đã gặp Mika rồi cũng nên.

Một cô gái cỡ chừng mười tám đôi mươi với thân hình mảnh khảnh, đôi môi mọng, gương mặt phảng phất nét châu Á dù rõ là người Âu, nhìn chung không có gì đặc biệt.

Nhưng một cảm giác lạ thôi thúc tôi quay đầu lại ngắm nhìn người con gái đó. Cảm giác thân quen lắm, tựa như gặp lại người tri kỉ.

~°~°~°~°~°~°~°~°~°~°~

Lần đầu tiên của mấy tuần nay, tôi [lại] dõi theo một người xa lạ.

Thời gian qua, tôi gần như là người mộng du, ừ, hay lãng du - từ tôi thường dùng để chỉ tâm trạng mơ hồ, không biết nên đặt tên thế nào.

Tôi có một thời gian biểu và cứ theo đấy mà làm: đi học, trở về nhà, nấu ăn, chơi thể thao và đạp xe, rồi lại vùi đầu vào các cuốn sách và băng cassette tiếng Đức... Từng ấy công việc được lập trình sẵn trong đầu, tôi chỉ việc im lặng thực hiện như một con robot.

Thỉnh thoảng, tôi nằm dài và nhìn vào bức tường màu xanh da trời trước mặt, suy nghĩ xem mình nên làm gì tiếp theo. Rồi đi ngủ. Có lẽ, ngủ là cách tốt nhất để lấp đi khoảng thời gian trống rỗng.

Tôi chợt nhận ra, thời gian biểu của tôi đã không còn chỗ cho việc cười - một nụ cười tươi thật sự.

Lạ lắm phải không, chính tôi cũng không hiểu trong tháng qua, tôi là ai cơ mà.

~°~°~°~°~°~°~°~°~°~°~

Cô ấy đã mang nụ cười của tôi trở lại.

Bằng giác quan thứ sáu hay bằng sự nhạy cảm vốn có, chúng tôi bắt gặp ánh mắt của nhau.

Thì ra, cô ấy cũng đang nhìn lại mình.

Trong tích tắc, cơ mặt giãn ra một cách tự nhiên. Là tôi đang cười đấy ư? Cười không bận lòng, không phải suy nghĩ.

Một nụ cười trong veo như nắng thu đáp lại tôi, cùng cái nháy mắt mà tôi cá là chàng trai nào cũng sẽ ghen tỵ với tôi khi trông thấy.

Tôi có cảm giác như người chuếnh choáng hơi men. Hình như gương mặt cũng đỏ lên đôi chút.

Nếu không có tiếng động nhức nhối của những bánh xe sắt chạy trên đường ray, tôi sẽ cười mãi như một tên ngốc.

~°~°~°~°~°~°~°~°~°~°~

Chúng tôi bước lên cùng một toa, là toa thứ tư - toa xe cuối cùng lúc nào cũng đông người.

Cô gái đã kiếm được chỗ ngồi, còn tôi vẫn đứng gần lối cửa toa và cách cô ấy hai băng ghế. Bên cạnh tôi là em gái nhỏ đang đọc sách, một câu chuyện về loài vật “Der kleine Pinguin” (Chú chim cánh cụt nhỏ). Và tôi đã đọc ké một phần trong cuộc hành trình rời Nam Cực của chú ấy.

Tuy nhiên, linh cảm mách bảo tôi rằng, có ai đó đang chăm chú nhìn về phía tôi cười…

Mắt rời khỏi cuốn sách, tôi ngẩng đầu lên và nhận ra nụ cười của cô ấy thật ấm áp. Lại là cái nháy mắt tinh nghịch.

Sao mà đáng yêu thế!

~°~°~°~°~°~°~°~°~°~°~

Tôi không cưỡng nổi ý muốn say sưa ngắm nhìn gương mặt đó. Với tôi khi ấy, nụ cười kia còn sáng hơn cả thứ ánh sáng chập chờn trong xe điện ngầm.

Chiếc iPod nhỏ trong túi áo lạnh đang phát bản nhạc không lời “Love at first sight”…

Đã là trạm thứ mười một, trạm cuối cùng của chuyến tàu số 7.

Nhanh vậy sao?

~°~°~°~°~°~°~°~°~°~°~

Tôi có thói quen rảo bước thật nhanh khi vừa bước xuống xe điện ngầm sau khi cảm ơn bác tài xế. Nhưng lần này thì khác.

Tôi đi chầm chậm và không ngừng đảo mắt về phía sau tìm kiếm.

Cô ấy kia rồi, đang lúi cúi lấy xe đạp. Phát hiện ra tôi ở bên kia đường và chăm chú nhìn cô ấy.

(Không phải là nhìn lén đâu nhé. Nhìn công khai đấy.)

Lần này là nụ cười của mùa xuân. Dù trời đang nổi gió rất to, tôi vẫn thấy trái tim nóng bừng.

Có lẽ là bị cảm thật rồi.

Giọng nói đầu tiên tôi nghe từ cô ấy: Tschüs! (Tạm biệt!). Rất trong và rất vang, mặc cho cơn gió thổi tung mái tóc dài.

Hai chúng tôi đi về hai hướng.

Lẽ ra cô ấy nên ngồi lên xe đạp và bỏ qua một kẻ vô duyên như tôi chứ. Tại sao cứ bất giác quay đầu lại là bắt gặp nụ cười và cái nháy mắt đó?

Mãi cho đến khi bóng cô ấy đã khuất sau dãy nhà cao tầng.

~°~°~°~°~°~°~°~°~°~°~

Nếu là một chàng trai, tôi chắc chắn tôi đã gặp tình yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Nhưng tiếc thay, tôi cũng chỉ là một cô gái bình thường. Tôi không thể đến bên cô ấy và nói những lời ấy được.

Những người có duyên thì sẽ gặp lại mà…

Chủ Nhật, 13 tháng 4, 2008

April 13, 2008




Hình minh họa là nhóc em 4 tuổi của tớ, đứa bé luôn ủng hộ các món chị làm. Trẻ con dễ tính thật.

Bạn imeem cuối cùng cũng chịu trả lại cho tớ giao diện trong suốt, phải vậy chứ. Cảm ơn anh Tuấn vì giới thiệu bài "Đồng hồ cũ" cho em.


Vậy là một tuần đầy stress đã qua.

Quá nhiều kiểm tra, quá nhiều bài tập về nhà. [Không hiểu tại sao mỗi tuần có ít nhất một bài kiểm tra nhỉ.] Bận và quay cuồng đến nỗi thời gian để suy nghĩ tùm lum và buồn (một cách vô cớ) cũng không có.

Xong chủ đề “Khí hậu và môi trường” rồi. Hix, tớ không nhớ chính xác tớ đã ghi gì vào câu hỏi “Hiệu ứng nhà kính” nữa. Được cái là lần này làm hết bài và dư giờ, không bỏ sót câu nào. Giờ nhìn đâu cũng thấy ô nhiễm môi trường. Không phải là tự khen, nhưng đúng là tớ chăm chỉ và có trí nhớ tốt hơn xưa nhiều. Không bỏ sót bài tập về nhà nào hết cơ mà.


Thời tiết ảm đạm và thất thường như một con bé đang tuổi dậy thì. Hôm nay nắng rực rỡ và ấm áp thì ngày mai tuyết lại rơi đầy. Ban đêm lạnh đến độ dù đã mở lò sưởi và cuộn mình trong chiếc chăn an toàn vẫn không sao chợp mắt được.

Photobucket

Photobucket

Hình này chụp lúc chuẩn bị đi học đấy. Vội vội vàng vàng lưu giữ cảnh tượng kỳ lạ của tháng tư – tháng được mệnh danh là điên khùng (thời tiết và con người) của Đức.


Những tin vui nhất trong tuần này là nối lại được liên lạc với chị Trà, chat với Thảo và bạn Loan yêu. Nhớ quá! Không giúp gì được cho Thảo và Loan hết, chỉ biết lắng nghe. Trong những lúc như vầy thấy mình thật là vô dụng.


Dạo này chữ nghĩa trốn đâu mất rồi. Tóm được một em sao mà khó khăn đến vậy, hay là mình bị đứt dây thần kinh nghĩ-và-viết rồi ta. À, vừa học được một phương pháp chống mất ngủ rồi: cứ chờ đợi một ai đó là sẽ buồn ngủ ngay. Hihi, hôm qua vừa mới áp dụng với Dreamy, hiểu thêm nhiều điều về ông này. Sao càng lúc càng thấy người đó dịu dàng vậy nhỉ?!


Đang bị dụ dỗ đọc “Bên nhau trọn đời” của Cổ Mạn. Sau khi đọc blog của bạn Hằng, tớ đã lập quyết tâm nhất định phải đọc truyện này (sao nghe nó có vẻ cưỡng bức quá ta). Thích cái cách bắt mạch cảm xúc của Hằng lắm.


Hôm qua đã đi thật xa, phát hiện ra 2 cái hồ khác ở trong rừng, ngoài cái hồ nhỏ vẫn thường tới. Lâu lâu đến một nơi lạ bằng xe đạp cũng hay.


Biết trò này từ hồi đọc blog của chị Dương, nhưng lúc đó đang bận bịu, không kịp làm; sau này gặp lại trên blog của anh Tuấn. Sự thể là vào lúc 14:35 (giờ Đức), 13:35 (giờ Anh) và 19:35 (giờ Nhật), có 4 đứa man man ngồi làm test xem thử mình sẽ chết vào lúc nào và vì sao; rồi cùng cười hí hí.

N

Our exclusive and infallible Deathclock predicts you are going to die on
Wednesday 2nd March 2095 at 0:32,
that is to say in
2.742.631.428
seconds,
at the age of 104,

first human being to land on Mars (damn, how could you forget your space suit home?!?).

N

Ít ra mình cũng sống trên 100 năm còn gì, thành tinh đấy nhé. Vinh dự là người đầu tiên bước lên sao Hỏa.


Kết quả nào cũng hài.

@ Takashi (haha, tốt nhất là đừng để bà nhìn thấy trò lố này)

N

Our exclusive and infallible Deathclock predicts you are going to die on
Saturday 24th January 2088 at 21:41,
that is to say in
2.518.584.965
seconds,
at the age of 99,

murdered by your granny, who wanted to defend her record of oldest person in the world.

N


@ Takuya (Poor Takuya..., sớm bỏ cuộc chơi vậy. Mà làm ăn kiểu gì để bị phá sản rồi đi cướp của bà già?)

N

Our exclusive and infallible Deathclock predicts you are going to die on
Monday 15th January 2085 at 18:02,
that is to say in
2.423.186.102
seconds,
at the age of 95,

killed by a vigorous 99-year-old woman who thought you wanted to rob her.

N


@ Ryan (cái này tớ đã cảnh báo cậu từ trước khi cậu học khảo cổ rồi kìa. Khà khà...)

N

Our exclusive and infallible Deathclock predicts you are going to die on
Thursday 2nd February 2090 at 23:45,
that is to say in
2.582.529.829
seconds,
at the age of 100,

due to a journey to Egypt turned out to be a tour of Sahara without water.

N


Link Deathclock – click Here


Mạng Internet và Yahoo củ chuối chưa từng thấy…


Reply comments:

@ bé Hương: Hi, chị đang thèm cái nóng ở Huế đây em à, ở Frankfurt lạnh run người.

Còn mong muốn chạy ra biển của chị đơn giản là vì muốn xả stress thôi, không Romantik tí nào đâu.

@ anh Tuấn: cảm ơn vì đã la giùm em . Giữ lời hứa post cái Deathclock lên rồi đấy nhé.

@ anh Hiếu: cái blog kia của anh sao em add hoài không được???

@ anh Minh: thôi, khỏi reply, ngày nào mà chả gặp (hihi).

Thứ Sáu, 4 tháng 4, 2008

Tháng tư về...


*thở phào*, tháng ba vậy là đã qua thật rồi.

Chào mừng tháng tư - một trong những tháng bạn yêu thích trong năm.


Có rất nhiều lý do được đặt tên để tháng tư trở thành tháng yêu thích của bạn:

- Tháng tư kết thúc tháng ba – tháng buồn và luôn làm bạn cảm thấy mất năng lượng.

- Tháng tư là tháng trước tháng năm – tháng bạn yêu nhất.

- Tháng tư có hoa loa kèn (テッポウユリ - Teppouyuri).

- Tháng tư không còn những đợt tuyết lạnh, thay vào đó là những cơn mưa lất phất.

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Tạm biệt tuyết, dù tớ yêu bạn lắm. Hẹn gặp lại vào tháng 12.

...


Chỉ không thích tháng tư chỗ này thôi:

- Tháng tư có ngày 1 tháng 4 – là ngày Nói dối. Vì đó là ngày nói dối nên tất cả những lời nói khác, dù chân thật thế nào đi nữa, cũng giống như là giả dối ấy.

- Tháng tư cách đây 7 năm, cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã trở về cát bụi.


Còn 2 ngày nữa là kết thúc đợt nghỉ lễ Phục Sinh. Giờ bạn đã hiểu, tại sao Angelika ghét nghỉ lễ đến thế. (Bạn còn đang chán nữa là.)

Gần đây, có những người làm bạn nhớ họ nhiều hơn là bạn tưởng. Như trên thế giới blog này, bạn đang rất nhớ chị Orange Chocolate (HT). Vừa nhớ mà vừa lo lắng nữa.

Ngày ngày, bạn đều “thăm“ chị cơ mà. Đùng một cái, nick của chị trở thành [deleted]. Sao bạn ghét chữ này đến vậy. Bạn không biết hiện giờ chị ra sao hết.

Và bạn cũng cô đơn nữa. Hồi sáng gọi điện cho bà ngoại, ngoại cũng bảo đang rất cô đơn. “Đó là cảm giác đáng sợ nhất, phải không con?!“. Nhưng nghe bài hát của SMAP lại thấy vui ngay. Kể ra, làm người hay thay đổi cũng dễ sống thật.


Thể theo lời đề nghị của anh T, bạn trích rõ nguồn của blast “ Những hẹn hò từ nay khép lại... để cho trang sách mở ra...“ là từ trang blog này đây: http://360.yahoo.com/profile-iRxV__8wda7ngtGGhe4OZHMsMw--?cq=1

Còn về “phí bản quyền“, xin anh vui lòng đợi đến tháng 5. Vì sao là tháng 5? Kiên nhẫn mà đợi và anh sẽ hiểu.


À, đầu tháng tư năm nay bạn lại quên một việc rất quan trọng, bạn đã quên chúc mừng sinh nhật của một người bạn đáng yêu trên Yahoo 360* rồi.

Tuy hơi muộn (nhưng có vẫn tốt hơn không mà):

***HAPPY BIRTHDAY TO SUSTA***

Năm ngoái đã chúc anh Sus viết blog hay rồi nên năm nay sẽ không chúc y chang vậy nữa. Em cũng đang phấn đấu để viết blog hay mà.

Chúc anh Sus năm nay tìm được nữ chủ nhân cho blog của mình, vậy nhé!

[Vài dòng để mọi người biết bạn vẫn đang sống tốt như bạn đã hy vọng.]


Reply comments: (dạo này đầu óc bạn làm sao ấy, cứ quên tới quên lui)

@ anh Tuấn: hihi, cảm ơn lời khen của anh. Với lời mắng vốn em cũng đã phúc đáp lại như ở trên rồi ạ [*lấy tay chỉ chỉ*].

@ bé Hương: cảm ơn comment dễ thương của em. Nhất định sau này phải đến Huế để biết được những điều hay mà em đã kể. Lúc đó, Hương làm hướng dẫn viên du lịch cho chị nha.

@ nhóc Việt: ừ, cô Asal cứ như một người thông thái vậy đó.

Mà em học bài Politik đến đâu rồi nè? Chị không hiểu sao, dạo này tuần nào cũng có bài kiểm tra (chắc là do nghỉ nhiều).

@ Akiko: cái câu đó đúng là làm dấu rồi đó U. Tớ vừa mới học được. U nộp hồ sơ thi trường nào vậy, cho tớ biết được không?