Thứ Năm, 17 tháng 4, 2008

Ngày bình yên... với một người đặc biệt


Những điều tình cờ vẫn đang tiếp diễn.

Trong một ngày, có bao nhiêu người đi ngang qua bạn?

Và liệu có bao nhiêu trong số đó là người đã để lại dấu chân trong tim bạn?

Ngày hôm nay, tôi đã gặp người đó. Người đặc biệt nhất trong số những người tôi từng gặp trên đường.

Ích kỷ quá không khi tự nhận cô ấy là người đặc biệt nhất?

~°~°~°~°~°~°~°~°~°~°~

Cô ấy rất giống Mika Nakashima. Tôi tự hỏi nếu tôi gặp cô ấy ở Nhật thì có khi tôi nghĩ tôi đã gặp Mika rồi cũng nên.

Một cô gái cỡ chừng mười tám đôi mươi với thân hình mảnh khảnh, đôi môi mọng, gương mặt phảng phất nét châu Á dù rõ là người Âu, nhìn chung không có gì đặc biệt.

Nhưng một cảm giác lạ thôi thúc tôi quay đầu lại ngắm nhìn người con gái đó. Cảm giác thân quen lắm, tựa như gặp lại người tri kỉ.

~°~°~°~°~°~°~°~°~°~°~

Lần đầu tiên của mấy tuần nay, tôi [lại] dõi theo một người xa lạ.

Thời gian qua, tôi gần như là người mộng du, ừ, hay lãng du - từ tôi thường dùng để chỉ tâm trạng mơ hồ, không biết nên đặt tên thế nào.

Tôi có một thời gian biểu và cứ theo đấy mà làm: đi học, trở về nhà, nấu ăn, chơi thể thao và đạp xe, rồi lại vùi đầu vào các cuốn sách và băng cassette tiếng Đức... Từng ấy công việc được lập trình sẵn trong đầu, tôi chỉ việc im lặng thực hiện như một con robot.

Thỉnh thoảng, tôi nằm dài và nhìn vào bức tường màu xanh da trời trước mặt, suy nghĩ xem mình nên làm gì tiếp theo. Rồi đi ngủ. Có lẽ, ngủ là cách tốt nhất để lấp đi khoảng thời gian trống rỗng.

Tôi chợt nhận ra, thời gian biểu của tôi đã không còn chỗ cho việc cười - một nụ cười tươi thật sự.

Lạ lắm phải không, chính tôi cũng không hiểu trong tháng qua, tôi là ai cơ mà.

~°~°~°~°~°~°~°~°~°~°~

Cô ấy đã mang nụ cười của tôi trở lại.

Bằng giác quan thứ sáu hay bằng sự nhạy cảm vốn có, chúng tôi bắt gặp ánh mắt của nhau.

Thì ra, cô ấy cũng đang nhìn lại mình.

Trong tích tắc, cơ mặt giãn ra một cách tự nhiên. Là tôi đang cười đấy ư? Cười không bận lòng, không phải suy nghĩ.

Một nụ cười trong veo như nắng thu đáp lại tôi, cùng cái nháy mắt mà tôi cá là chàng trai nào cũng sẽ ghen tỵ với tôi khi trông thấy.

Tôi có cảm giác như người chuếnh choáng hơi men. Hình như gương mặt cũng đỏ lên đôi chút.

Nếu không có tiếng động nhức nhối của những bánh xe sắt chạy trên đường ray, tôi sẽ cười mãi như một tên ngốc.

~°~°~°~°~°~°~°~°~°~°~

Chúng tôi bước lên cùng một toa, là toa thứ tư - toa xe cuối cùng lúc nào cũng đông người.

Cô gái đã kiếm được chỗ ngồi, còn tôi vẫn đứng gần lối cửa toa và cách cô ấy hai băng ghế. Bên cạnh tôi là em gái nhỏ đang đọc sách, một câu chuyện về loài vật “Der kleine Pinguin” (Chú chim cánh cụt nhỏ). Và tôi đã đọc ké một phần trong cuộc hành trình rời Nam Cực của chú ấy.

Tuy nhiên, linh cảm mách bảo tôi rằng, có ai đó đang chăm chú nhìn về phía tôi cười…

Mắt rời khỏi cuốn sách, tôi ngẩng đầu lên và nhận ra nụ cười của cô ấy thật ấm áp. Lại là cái nháy mắt tinh nghịch.

Sao mà đáng yêu thế!

~°~°~°~°~°~°~°~°~°~°~

Tôi không cưỡng nổi ý muốn say sưa ngắm nhìn gương mặt đó. Với tôi khi ấy, nụ cười kia còn sáng hơn cả thứ ánh sáng chập chờn trong xe điện ngầm.

Chiếc iPod nhỏ trong túi áo lạnh đang phát bản nhạc không lời “Love at first sight”…

Đã là trạm thứ mười một, trạm cuối cùng của chuyến tàu số 7.

Nhanh vậy sao?

~°~°~°~°~°~°~°~°~°~°~

Tôi có thói quen rảo bước thật nhanh khi vừa bước xuống xe điện ngầm sau khi cảm ơn bác tài xế. Nhưng lần này thì khác.

Tôi đi chầm chậm và không ngừng đảo mắt về phía sau tìm kiếm.

Cô ấy kia rồi, đang lúi cúi lấy xe đạp. Phát hiện ra tôi ở bên kia đường và chăm chú nhìn cô ấy.

(Không phải là nhìn lén đâu nhé. Nhìn công khai đấy.)

Lần này là nụ cười của mùa xuân. Dù trời đang nổi gió rất to, tôi vẫn thấy trái tim nóng bừng.

Có lẽ là bị cảm thật rồi.

Giọng nói đầu tiên tôi nghe từ cô ấy: Tschüs! (Tạm biệt!). Rất trong và rất vang, mặc cho cơn gió thổi tung mái tóc dài.

Hai chúng tôi đi về hai hướng.

Lẽ ra cô ấy nên ngồi lên xe đạp và bỏ qua một kẻ vô duyên như tôi chứ. Tại sao cứ bất giác quay đầu lại là bắt gặp nụ cười và cái nháy mắt đó?

Mãi cho đến khi bóng cô ấy đã khuất sau dãy nhà cao tầng.

~°~°~°~°~°~°~°~°~°~°~

Nếu là một chàng trai, tôi chắc chắn tôi đã gặp tình yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Nhưng tiếc thay, tôi cũng chỉ là một cô gái bình thường. Tôi không thể đến bên cô ấy và nói những lời ấy được.

Những người có duyên thì sẽ gặp lại mà…

3 nhận xét:

  1. hi vọng người đó không phải là một chàng trai

    Trả lờiXóa
  2. May thật. Có lẽ cô ta là Doppelganger của Mika.
    Việc chữa bệnh của em thế nào? Có tiến triển gì mới không?

    Trả lờiXóa
  3. Đọc và thấy hồi hộp... hic

    Trả lờiXóa