Thứ Hai, 29 tháng 6, 2009

Lại một tháng Sáu nữa qua đi


Tháng sáu là tháng của nhiều kỷ niệm.

Tháng sáu năm nay với tớ là dàn nhạc hợp xướng, vui có, buồn có, bất ngờ có, sợ có…

Nên nói về chuyện gì trước tiên nhỉ? À, chuyện đi thi!

Trăm lần, ngàn lần, vạn lần, triệu lần, tỉ lần… có cho tớ bao nhiêu tiền tớ cũng chẳng muốn đi thi chút nào.

Ngay từ giây phút đầu chuẩn bị cho kì thi, tớ đã thấy nó thực sự điên rồ.

Như môn tiếng Đức chẳng hạn, rõ ràng tớ muốn làm bài luận về đồng phục. Ấy vậy mà cô Asal cứ bắt ép tớ làm bài phân tích thơ của Goethe. “Nam Trân ơi, em phải cứu mọi người thôi. Nếu tất cả cùng chọn một đề tài, cô Viesel sẽ nổi giận.” Oài, chấp nhận lời yêu cầu của cô mà cứ mếu máo trong lòng: “Cô ơi, con đâu phải là thần thánh. Làm sao mình có thể làm tốt một việc mình không thích được.” Dù gì thì cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ không có cơ hội được điểm 1 trong bài thi viết. Cô Viesel muốn tất cả học trò thi nói mà.

Môn Chính trị chẳng có gì để nói. Thật vậy, ngoài chuyện cần học về StaSi (cảnh sát ngầm ở Đông Đức thời chiến tranh lạnh), dân chủ, nhân quyền - toàn những thứ nói ra “đao to búa lớn” cả - còn lại tớ chẳng biết gì hết. Việt được cô đưa cho một tờ giấy để học, trong khi mình và Dana không có gì để nhận. Bất công quá đi!

Môn Sinh vật thì cô Troeger gợi ý một câu: “Trong 4 đề các em chọn, 2 đề sẽ đến trong bài thi viết.” Câu này có thể coi là vế trước của câu: “Vậy nên các em cần học kĩ 3 đề trong 4 đề trên.” Cứ tưởng mình nắm chắc điếm 1 thi viết rồi chứ. Ai dè, cô thông báo: “Tất cả thi nói môn Sinh.” Hớ, xem ra ta đã quá chủ quan. Nó đã là một cú shock lớn với tớ.

Nói thêm, đề thi viết môn tiếng Đức và môn Sinh vật y như những gì tớ dự đoán. Cứ đà này, tớ nên chuyển nghề, không học IT nữa, làm nhà tiên tri thôi.

Tưởng thi viết đã đủ hài rồi, thi nói còn hài hơn. Ôi, chắc tớ sẽ không thể nào quên được ngày thứ tư, 24.06.2009. Đó là cái ngày nặng nề nhất, đầy stress nhất, ít ra là trong năm học này đối với tớ. Thi nói, đề tài là tôn giáo, thời kỳ Khai sáng. Shock nặng! Tớ đành nói thật với cô, tớ không có tôn giáo, và nói về Kito giáo, Thiên chúa giáo hay Tin lành thì tớ càng mù tịt. Mà mình thi đầu tiên nữa chứ. Cô Asal nói: “Học trò cưng của cô Viesel nên thế đấy.” May sao cuối cùng cũng qua ải. Buổi chiều thi nói tiếng Anh nên không run gì hết.

Thứ năm, 25.06.2009 là ngày thi cuối cùng của kì thi đầy áp lực này. Cầm đề thi Sinh vật trên tay mà tớ toát hết cả mồ hôi: “Gì thế này? Cái này cô đâu có dạy. Không hiểu gì hết.” Cũng may tình hình này kéo dài khoảng 2 phút thôi. Cô Asal đã trấn an và giúp tớ rất nhiều. Vậy mà vào phòng thi, đối mặt với cô Troeger và cô Viesel, lại chẳng thấy sợ tí nào. Cứ theo tiêu chí “bình tĩnh, tự tin” trả lời câu hỏi. Sau môn Sinh vật là đến môn hay làm bạn Nam Trân chết khiếp: Chính trị. Theo lịch thi thì tớ đứng thứ 3, sau Olga và Yang. Nhưng cô Viesel có hứng kiểm tra mình đầu tiên. Vâng, lại là đầu tiên đấy. Dù gì tớ vẫn thấy thi nói vui hơn và gay cấn hơn thi viết nhiều.

An ủi ở chỗ tớ quen được cô bé Isabel - học ở trường Pestalozzi, chỗ tớ thi ấy. Nó và tớ là hai đứa đến sớm nhất trường nên tớ bắt chuyện với nó. Con bé có phong cách tomboy làm cô Asal tưởng nó là con trai. Isabel thật dễ thương, giúp tớ và cô kê lại bàn ghế. Isabel và Isabela là hai tên khác nhau, cơ mà mọi người hay gọi nó là Isabela. “Em không thích điều đó chút nào.” Tớ hiểu cảm giác đó, bởi vì lâu lâu Richard hoặc cô Asal cũng gọi nhầm tên tớ hoài.

Quan trọng nhất, bảng điểm làm tớ rất hài lòng. Kể ra cũng hơi tiếc, vì đáng lẽ mình có thể đạt kết quả cao hơn, nếu đầu tư 100% cho kì thi. Hên cái là không bị điểm 3 cũng như điểm 4 nào, nếu không thì giờ này chắc bạn Nam Trân một là đang tìm chỗ ở, hai là bay qua Nhật rồi. Giải thích thêm chỗ này cho mọi người rõ: Trước khi thi, papy đã ra chiếu: “Chỉ được 1 hoặc 2. Nếu bị 3 hoặc 4 thì sẽ cho ra khỏi nhà. Còn điểm 5 thì đừng nhìn mặt nữa.” Hix, giờ nghĩ lại thấy buồn cười ghê. Mình đã lo đến mức nào: “Ba tạo nhiều áp lực cho con quá!” “Áp lực là gì?” “Là lực tác dụng vuông góc với mặt bị ép.” - lúc ấy mà mình còn tâm trí giỡn được. Mắc cười Ryan, còn nói: “Nana-chan đáng thương. Tụi này sẽ bảo vệ cậu. Nếu bị đuổi thì cậu biết chỗ em cần tìm rồi đấy.” - trông mặt Ryan khi nói câu này nghiêm trọng ghê.

Sau khi thi, cô Rippel, Dana, Yang và tớ rủ nhau đi ăn Sushi. Hờ hờ, sushi ở Việt Nam đã thấy mắc rồi, ở Đức còn thấy mắc hơn. Nhưng kệ, đi để tận hưởng cảm giác tuyệt vời sau kì thi mà. Với lại, tớ cũng muốn biết chỗ làm việc của Suthassine ra sao. Tiếc là chị ấy không có ở đấy. Cô Rippel trả tiền nước cho cả bọn, coi như là phần thưởng. Ăn uống xong xuôi, cô nói: “Lần sau nếu các em thấy cô ăn 5 đĩa rồi thì nói cô dừng lại nhé. Thêm một đĩa chuối nướng mật ong nữa là vừa.” (Trên thực tế, cô ăn tới 9 đĩa.) Tớ chả bao giờ ăn nối quá 6 đĩa cả. Về nhà, bọn Takashi lại rủ đi ăn sushi, đành khước từ: “Em không thể ăn sushi 2 lần trong một ngày.” “Cứ tới đi, không ăn sushi thì ăn cái khác.” Tưởng cái khác là gì, hóa ra là chè đậu đỏ made by Takuya. Chọc bọn họ: “Đáng lẽ trước khi thi người ta đãi chè đậu đỏ chứ, sau khi thi đãi làm gì nữa.” “Thôi, ăn đi mà, món có một không hai đó.” Nhưng công nhận so với người lần đầu nấu chè, món chè đậu đỏ đó là một trong những món ngon nhất tớ được ăn.

Có một điều khá lạ lùng, đó là, tháng sáu là mùa thi, bận rộn thế kia, vậy mà tuần nào mình cũng đi dự tiệc. Sở dĩ tớ không dùng chữ “phải” vì tớ chẳng bị ai ép cả, là do tự nguyện thích đi thôi. Học hành căng thẳng mà. Tiệc ở Deutsche Bahn, tiệc trong vườn chú Manfred, tiệc sinh nhật của Takuya, nướng thịt…

Tại Deutsche Bahn, tớ gặp lại các sếp cũ, trừ anh De-Jie (DJ). Bà Horst nói DJ còn đang lo giấy tờ của mấy người đi phỏng vấn. “Có vẻ như cậu chàng bị stress nhiều lắm.” Hihi, tưởng tượng anh DJ phỏng vấn người ta là đã thấy ngộ ngộ rồi. Sau tiệc, tớ đến vườn của chú Manfred một mình.

Tớ rất thích có một khu vườn như của chú Manfred. Có nhiều cây anh đào nè, có cả hoa linh lan (tiếc là qua tháng 6 rồi), đất rộng, không gian ấm cúng. Tớ đã làm sẵn xôi nước dừa cuốn rong biển, bên trong có trứng, dưa leo, thịt xông khói… (như sushi ấy), lại làm thêm ram đem đi. Ham hố mà. Lần nào đến cũng từng ấy người, cho nên không có ai bị coi là xa lạ. Tháng 7 này chú Manfred về hưu nên đồng nghiệp tặng chú ấy cái võng. Cái võng này chịu tải được 110 kg. Sẽ không có chuyện gì đáng nói nếu như chỉ có chú Manfred nằm trên võng. Đằng này, cô Meier - bạn gái chú ấy - cũng nhí nhảnh leo lên nằm cùng và xác thực lại thông tin của nhà sản xuất. Võng ta thôi thì rách toẹt. Mọi người được một trận cười đau cả bụng. Sau đó, cô Meier mắc cho tớ cái võng vải, để nằm ngủ chứ làm chi. Người lớn cứ nói chuyện, hát Hallelujah, bạn Nana nhà ta thì cứ ngủ thôi. Gió mát, hoa thơm mà, xung quanh là tiếng nói chuyện rầm rì rầm rì. Lý tưởng cho một giấc ngủ say quá đi chứ.

Lại nói về sinh nhật. Nếu như tớ không tìm được việc, có lẽ giờ này tớ đã phá sản mất thôi. Trong tháng sáu có hai sinh nhật của hai người tớ rất quý mến. Một người bước qua 20 -Takuya - một người 18 tuổi - Việt. Sinh nhật của hai người lại sát nhau 21 & 22 tháng 6, tức là cuối Song Tử đầu Cự Giải. Việt thật may mắn khi tớ còn nhớ chuẩn bị quà sinh nhật trước 2 tuần. Mà nghĩ đến Việt là nghĩ đến những thứ liên quan đến vi tính: USB, CD… Vậy nên đã chuẩn bị cho Việt những phần quà mà theo cảm nhận của tớ không thể có cái nào hợp hơn. Hơi thất vọng tí, cứ tưởng người nhận sẽ cảm động dữ lắm kia. Tính ghi đĩa nữa nhưng em Nero Burning phản bội tớ, em ấy không chịu nhúc nhích gì hết. Highlight trong mớ quà tặng này là tấm thiệp hình bàn phím. Nghĩ mãi không ra, từ đâu mình đã có em ấy nhỉ.

Takuya xui hơn. Hix, sát sinh nhật anh ấy mới nhớ ra là mình chưa mua quà. Cũng đúng thôi, trước giờ không có thói quen tặng quà cho anh vào ngày sinh nhật, vì không có cơ hội mà. Tặng quà cho người đầy đủ vật chất càng khó, vì chẳng biết họ đang thiếu, đang cần cái gì. Biết là anh thích đeo cà-vạt nên nhờ Ryan tư vấn cho màu sắc cà-vạt. Hix, mua cho bố thấy dễ mà sao mua cho anh khó quá vậy. Nhưng dù sao, anh cũng nhận quà extra rồi.

Nhờ tiệc sinh nhật của Takuya, tớ biết rằng khi say tớ sẽ “nói dối, nói thâm độc” (trích nguyên văn chủ xị). Hm, chẳng nhớ là đã nói gì với hội nữa. Hên sao còn nhớ việc viết thiệp sinh nhật cho Việt. Vậy là đành chờ hết say mới tự do sáng tác được. Nếu không, chắc mình sẽ ghi những thứ linh tinh, nhảm nhí và thâm độc. Sau khi đọc kĩ tấm thiệp lại nhiều lần, tớ thấy rằng tớ lại giấu nhiều thứ cần viết, nhưng tất cả những gì đã ghi đều là sự thật.

Mùa này là mùa nướng thịt. Đi đâu cũng nghe người ta í ới nhau tổ chức nướng thịt. Thứ sáu tuần này tớ đi nướng thịt ở Wiesbaden, chính xác là nướng cá, tại nhà một ông bác của Takashi. Ông ấy đi vắng, nhờ Takashi trông nhà hộ. Vậy là anh chàng tự do tự tại “khám phá khu vườn bí mật của bác”. Nhà ông này sát rừng. Thành thử trong lúc nướng thịt, trời đổ mưa, cả bọn chạy vào rừng. Không bị ướt tẹo nào. Có cảm giác mình đang trong phim “Hương mùa hè”. Không khí mát dịu sau cơn mưa, nằm nghe nhạc “Bokura ga ita”, “Totoro”, “Howl’s moving castle”, “Kiki”… [giờ mới để ý phim của Hayao Miyazaki toàn lấy bối cảnh mùa hè] và cả mùi cá thơm, chuyện trò cùng bạn bè thân thiết mang lại cảm giác bình yên như ngày xưa. Phải rồi, mình chỉ cần bấy nhiêu thôi.

Wie gesagt, wenn du bei meiner Seite bist, brauche ich nichts anderes.

{Câu này nói chung, trúng ai người đó hiểu.}

Đồ đạc cứ bị hư hoài. Đồng hồ của tớ không phải ngoại lệ. Tạm cố định sợi dây bằng đầu bút chì. Cũng hên là mình lúc nào cũng giữ lại mấy đồ lặt vặt, dù chúng bị hư. Xe đạp bị trật sên. Cố gắng tự sửa hoài không được vì tớ không đủ lực. Bàn tay lấm lem chùi lên mặt. Bọn Ryan được trận cười no cả bụng, còn gọi mình là “cô phù thủy lọ lem” nữa chứ. Tức. Trong những tình huống như vầy chỉ có Takashi sẵn sàng giúp mình thôi. Hì hì, bây giờ xe đạp chạy tốt trở lại rồi. Anh nói đúng đấy, không có đàn ông thì không ổn chút nào.

À, tớ có thêm một người bạn nữa: Ilan Neisse. Ilan trong tiếng Do Thái cổ có nghĩa là cây. Hihi, câu chuyện cũng hy hữu. Chả là anh này cũng là thành viên của trang web www.asiazone.de - cái trang web mà tớ không nhớ là đã đăng kí khi nào và cũng chỉ mới vào 2 lần. Anh này hồi trước chat với một chị cũng tên là Nana, cũng là member của trang web đó. Trong cuộc tìm kiếm địa chỉ Skype của chị ý thì anh tìm ra địa chỉ Skype của tớ. Ảnh nhảy vào hỏi một câu làm mình chẳng biết đường nào trả lời. “Sorry, but you might have made mistake. I don’t know who you are.” Tớ biết chắc có lầm lẫn chi đây vì một người chat đúng chính tả và lịch sự như vậy thì tớ không thể quên được. Quen nhau từ đấy. Biết được anh này là người Đức, nhưng từ lúc 4 tuổi gia đình chuyển qua sống ở Bỉ, bây giờ vì công việc anh ấy đến Frankfurt…vv…. Hai anh em có nhiều điểm tương đồng, dù cách nhau những 8 tuổi. Ảnh cũng thích ăn Sushi, Sauerkraut (cải chua), không thích Disco, yêu Bar… giống tớ, lại hiểu biết nhiều thứ, nói chuẩn 3 thứ tiếng Đức, Anh, Pháp (vì ở Bỉ). Thú vị nữa là Ilan đọc được suy nghĩ của tớ. Anh ta thuộc type người có thể làm người khác thấy dễ chịu. Thật đúng như cái tên đã nói, cái cây kiến thức và tỏa bóng mát đây mà. Có cơ hội quen được một người bạn như vậy, xem ra tháng sáu này của tớ cũng may mắn lắm chứ.