Thứ Ba, 2 tháng 12, 2008

December 02, 2008





Tuần lễ đầu tiên của tháng Thương Yêu bắt đầu bằng những đợt mưa tuyết (mưa + tuyết) dữ dội.

[Cây dù nhóc Việt tặng mình có dịp phát huy công dụng của nó một cách tối đa. Tớ sợ rằng với cái đà này không biết nó có tồn tại đến năm sau không.]

Tớ yêu tuyết. Những hạt tuyết trắng tinh khôi từ trên màn trời rơi xuống ấy luôn làm tớ thấy hạnh phúc và ấm áp - đối lập hẳn với ý nghĩ mùa đông lạnh lẽo dày đặc tuyết của một cơ số người.

Mùa đông này với tớ thực sự không quá khủng khiếp, dù ngoài miệng tớ luôn than vãn: “Làm sao ta có thể vượt qua rét buốt hơn 3 tháng dài đằng đẵng đây!”. Có lẽ cũng là nhờ những chuyện vui trong thời gian gần đây: gặp lại người mình muốn gặp, nối được liên lạc với Oanh, quen những người bạn mới dễ thương...

Nếu có ai hỏi tớ đang cảm thấy như thế nào, người ấy sẽ nhận ngay câu trả lời: “Tớ đang rất hạnh phúc!” Thề đấy!

Tình hình là mấy ngày này đi học tớ được trang bị rất kỹ (như cái hình minh họa đấy): áo ấm anh mua, khăn choàng cổ của bồ nhí Kim Loan đan tặng, mũ len - quà của dì Vân, găng tay - quà của mẹ, cây dù màu lục nhóc Việt tặng nhân dịp sinh nhật. Nhìn từ xa chắc trông bạn Nana cứ như con gấu. Nhưng mà có ai ấm bằng “con gấu này nào?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét