Thứ Hai, 19 tháng 5, 2008

May 19, 2008


"Tại sao con lại để bị viêm họng trong thời gian này?"

"Con chưa đọc kĩ tờ giấy lần trước cô đưa à?"

(…blah blah blah…)

Dạ, con biết lỗi rồi mà. Cô bác sĩ đừng mắng con nữa.

Bị bệnh đã là một phần khổ, bị chính cô bác sĩ thân nhất sỉ vả càng mệt hơn. Chỉ là mấy que kem, mấy ly đá bào thôi mà. Ai có ngờ nó dẫn đến hậu quả này. Cô ấy còn khó tính hơn cả cậu Thỉ. Nhớ lại những ngày trước, vẫn thường xuyên bị cậu mắng: "Con có biết con sống được đến giờ là kỳ tích không hả?". Vâng, con biết, con hiểu bản thân con rõ nhất chứ.

Cái tính của mình cũng đáng sợ thật. Hễ bị bệnh là lên cơn thích nói chuyện, chỉ muốn có ai đó ngồi bên cạnh mà nghe mình kể lể thôi. Mà nói chuyện vui vẻ thì chả sao, đằng này cứ lôi những chuyện buồn nhất đem ra "mổ xẻ". Đôi lúc, tớ thấy tội cho những ai thân với tớ thật. Hôm nay, bé Việt bị tớ lôi ra làm nạn nhân. Ờ, cảm ơn em lắm lắm, lâu ngày mới kiếm được người nghe để xả.

Không hiểu sao hôm qua nằm mơ thấy Thảo khóc nghen. Lo đó!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét