Thứ Năm, 29 tháng 5, 2008

Otanjou-bi Omedetou Gozaimasu!


Takashi à, đọc entry này xong thì kiểu gì cũng gắng comment cho em nha. Hì hì. Giỡn thôi. Em biết là lúc này anh bận lắm lắm.

Em không nhớ chính xác đã gặp anh như thế nào. Lúc ấy em còn nhỏ quá mà. Chỉ nhớ khuôn mặt của anh lúc ấy thôi. Nói gì nhỉ, cứ có cảm giác Takashi đó không thuộc về thế giới này đấy. So sánh thế có làm anh bực mình không?

Hỏi vậy nhưng em biết là anh không giận đâu, Takashi hiểu rõ tính tình em mà.

Với em, Takashi là một người anh trai rất đặc biệt (cho em gọi anh là anh trai lần này nhé). Hồi đó {là em chỉ khoảng thời gian cách đây 7 năm ấy}, anh là người đầu tiên đáp lại nụ cười của em bằng cái lườm mắt. Trước mặt Takashi, lúc nào em cũng thấy như mình có lỗi, dù không biết là lỗi gì. Em đã nghĩ nếu anh là thẩm phán thì không bị cáo nào không nhận tội.

Takashi biết không, em đã từng rất không thích anh. Em từng nghĩ anh là nguyên nhân khiến cho cuộc sống của Takuya không bình thường. Em thấy khó chịu với gương mặt lạnh như tiền, với cái lườm mắt, cả những câu nói mặc kệ sự đời của anh… và ghen tỵ cả chuyện học tiếng Việt nhanh như tốc độ ánh sáng của anh. Thật trẻ con quá, anh nhỉ (lúc đó em mới 10 tuổi). Em đã không biết đằng sau những biểu hiện ấy là một người anh rất thương đứa em cùng mẹ khác cha của mình, là một người bạn chân thành, là một đứa con trai chín chắn.

Bốn người các anh thường đi chung với nhau. Nhưng Takashi lúc nào cũng lặng lẽ, không sôi nổi như Ryan, không muốn dẫn đầu như Takuya, không nghịch ngợm như Hưng. Sau này, đọc Hana Yori Dango, em thấy sao mà Rui giống Takashi đến thế.

Nhưng bây giờ em rất mến anh. Biết tại sao không?

- Vì những lúc Takashi vừa cãi nhau một trận nảy lửa với Takuya xong, lại cười xoà cùng em trai ghép puzzle, rồi sau đó cãi nhau tiếp (vì mấy mảnh puzzle).

- Thường ngày Ryan hay bị anh cốc đầu. Nhưng nếu cậu ấy bị bắt nạt, anh trở thành "anh hùng cứu mỹ nhân".

- Em nhớ mãi hình ảnh một Takashi chạy đến chỗ em và thở hổn hển: "Tôi viết chữ này đúng không?"

- Takashi ngày ấy thường hút thuốc. Nhưng sau khi biết em bị hen suyễn, anh bỏ hẳn thuốc lá luôn. Ý chí đáng khâm phục.

- Là Takashi hay trêu em: "Sao cô thấp quá?" rồi khi thấy em (giả bộ) làm mặt giận lại cầu hoà một cách vụng về: "Cũng may là em thấp nên anh không bị thất nghiệp."

- Và một Takashi với gương mặt hốc hác, biểu hiện của một đêm không ngủ, đôi mắt ngấn nước khi biết tin người bạn mình đã tạm biệt thế giới này.

- Là những lúc em đang thật buồn, không muốn làm phiền ai, bất ngờ nhận được một tấm ảnh hoặc một bài hát qua hộp mail. Người gửi: takashi.xxx@yahoo.com. Nói thật đi, anh từ thế giới nào tới, làm sao anh có khả năng telepathy vậy?

Thôi nào, cá là anh đang cười mỉm. Giờ cho anh một tin sét đánh: anh hết tuổi teen rồi, anh à. 20 tuổi rồi đấy, dù tính cách anh không giống với người 20 tuổi tí nào. Takashi đứng đắn hơn nhiều.

Một lời chúc cho Takashi, anh trai của em (nói thế cho Takuya tức chơi): Bình yên tuyệt đối, anh nhé! Dù có chuyện gì xảy ra nữa, vẫn có một người ngắm bầu trời cùng anh. Hiểu ý em mà, phải không?!

P/S: Takashi giỏi tiếng Việt quá nên em quên mất, viết không được rành mạch. Nếu chỗ nào khó hiểu thì hỏi em nha.

1 nhận xét:

  1. Xin lỗi em vì giờ mới comment. Hôm qua bọn anh đi suốt đêm. Sáng nay cậu chàng Takuya than nhức đầu quá chừng.
    Cảm ơn món quà sinh nhật đặc biệt này nhé. Anh rất xúc động, đây là lần đầu Nana chan nói cảm nghĩ của mình về anh mà.

    Trả lờiXóa