Thứ Bảy, 24 tháng 5, 2008

May 24, 2008


- Cậu à, hôm qua mình lại khóc nữa rồi.

- Thôi nào, đâu phải lỗi của mình đâu.

- Ừ, chẳng phải lỗi của ai cả. Là mình tự khóc giùm người khác đó thôi.

- Yoshi yoshi [xoa xoa đầu]

- Bỗng dưng mình đọc blog, và muốn khóc với chị ấy, cậu à. Thế rồi, nước mắt cứ chảy mãi, không giữ lại được.

- Vậy thì cứ để nó chảy, sao cậu phải bối rối?

- Ừ, mình biết thế chứ. Nhưng lẽ ra những lúc như vầy, mình nên là người mạnh mẽ và đủ tỉnh táo để dỗ dành chị ấy. Khóc không phải là một hành động dỗ dành.

- Chị ấy là một người trưởng thành rồi. Người lớn thường có lúc này lúc kia, cậu định ôm hết tất cả chuyện buồn vui trên thế giới sao? Nặng lắm, không nổi đâu.

- [rờ trán] Không, mình không phải là kẻ ôm đồm. Vì chị ấy là người mình đặc biệt thương. Cậu biết không, khi yêu thương một ai đó, người ta thường đau ở chỗ này này [lấy tay xoa ngực].

- Hiểu rồi, nhưng cậu đâu thể nào làm chị ấy vui lên được. Tự chị ấy sẽ biết cần làm gì thôi.

- Mình rất muốn động viên chị ấy những câu kiểu như: "Cheer up!" nhưng chẳng hiểu sao đôi tay không làm việc theo ý mình. Anh em nhà chúng đã type một hai câu hỏi ngu ngốc.

- …

- Cậu à, mình thật sự không biết làm sao để có thể nói với chị ấy câu "Aja! Aja! Fighting!" như hay nói với các bạn được. Với chị ấy, mình cũng chỉ là một người bạn trên mạng bình thường mà.

- Ừ, nhưng chẳng phải cũng chính cậu đã nói những thứ đại loại như: "Cố gắng là một từ rất khó nghe" đó sao?

- Mình không biết phải làm sao nữa cậu à. Mình vô dụng quá rồi.

- Chỉ cần chị ấy không biến mất một cách lặng lẽ như hồi trước...

- Phải chi mình bình tĩnh được như cậu...

- Cậu ngốc à, chính vì mình bình tĩnh, nên cũng chỉ có cậu làm bạn với mình thôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét