Thứ Bảy, 24 tháng 11, 2007

Đông rồi đấy...



Cuối tháng 11 = thời khắc giao mùa = lạnh = bệnh.

Không còn gì khổ sở bằng. Hoàn toàn rã rời.

Định đi mua mấy cái album của Tokio Hotel cho Ái, nhưng lết được về nhà đã là một kỳ tích.

Ngủ một giấc thật sâu như chưa bao giờ được ngủ, không đi dự tiệc trà nhân ngày lễ Thanksgiving. Vốn dĩ chưa bao giờ thích các buổi tiệc.

<Đúng là hơi bị "đua đòi", lễ này của Mỹ chứ có phải của Đức đâu mà cũng tổ chức.>

Lạnh thật. Nghe đâu ban ngày chỉ có 3*C, còn ban đêm là -2*C cơ đấy.

Cơ mà lạnh cả trong tâm hồn nữa nhỉ.

Bị một tờ giấy của từ điển Duden cứa đứt tay, mấy ngày rồi mà vẫn còn vết. Chợt nhận ra, những thứ mỏng manh nhất cũng có thể làm mình đau.

<Và cũng nhận ra "công dụng sát thương" của bạn Duden>

Mấy ngày này toàn là kiểm tra, tuần sau lại kiểm Politik nữa chứ. Thật là phê!

Hôm nay mưa rơi cả ngày. Nhưng vì cơn sốt nên chỉ thấy cơn mưa sao mà ỏng ẻo, đáng ghét thế.

Dạo này không viết blog, cũng chẳng online, có online thì để máy trống không. Mình bị làm sao vậy ta?

Chẳng lẽ con người đã thay đổi sao?

Trước giờ, cứ thấy mình viết blog theo chủ nghĩa ÍCH KỶ, viết chỉ để cho mình mình đọc. Câu chữ, ý tứ lung tung, không theo một luật lệ nào hết. Đôi khi đọc lại tớ còn không hiểu nữa là.

Có lẽ cũng cần làm mới mình một chút.

Thấy nhớ mọi người nhiều. Nói như Việt thì: "Yahoo! 360* đã thay đổi cuộc đời mình". Sao mà yêu cái cộng đồng này thế, mang tiếng là ảo nhưng những tình cảm dành cho nhau là chân thật.

Thư của dzợ iu: "bạn Nana quên tui rồi". Ôi chao, tui làm sao mà quên được người vợ chung thủy nhất của tui được.

Message của má Hà: "đây là Nana cũ hay Nana mới vậy?". Quả thật không biết trả lời ra làm sao. Không còn là Nana cũ, nhưng cũng chưa hẳn là mới. Nana đang trong giai đoạn chỉnh sửa, biết bao nhiêu hỏng hóc ra đấy.

Nhận được new message của anh home, thật là thấy dễ chịu. Một người anh lúc nào cũng mang lại cho mình cảm giác bình yên.

Từ trước giờ vốn thích chữ bình yên hơn hạnh phúc. Cũng không hiểu vì sao nữa. Có lẽ bình yên là cảm giác tớ thường bị thiếu thốn chăng.

Với tớ, hạnh phúc là hơi thở, có điều đôi khi người ta không nhận ra sự tồn tại của nó, hoặc cố tình quên nó đi. Chỉ khi nào có những xúc tác tương tự như "trời cực lạnh" ấy, lại à ra: "Vậy là mình đâu bị mất đi "hơi thở" đâu nào."

<Xin lỗi nếu sự so sánh này hơi bị khập khiễng>

Dù gì, mùa đông cũng đến rồi. Áo lạnh, mũ len, găng tay, khăn choàng cổ... đã sẵng sàng nhận lời tuyên chiến với cái lạnh.

<Mùa đông đầu tiên trong đời>

Tớ đang cần lắm những cái ôm.

11 nhận xét:

  1. -‘๑’- Chupachups -‘๑’-lúc 14:40:00 GMT+7 Thứ Bảy, 24 tháng 11, 2007

    giữ ấm nhen zợ!
    hok hug đâu, kiss ah!
    ở đây cũng lạnh ngắt hà!

    Trả lờiXóa
  2. hê hê chúc em vui vẻ .

    Trả lờiXóa
  3. trời lạnh nhớ chồng iu quá (mí vợ iu của chồng chỉ bít ôm nhau cho đỡ lạnh thui), nhớ hồi trc mỗi lần trời lạnh là chồng iu ôm vợ iu, ấm quá chừng.
    Vợ Boo sẽ gửi hơi ấm qua đường chim bay nhé, iu chồng nhìu ^^

    Trả lờiXóa
  4. Đông rồi! Ở VN 'đã nghe rét mướt luồn trong gió'. Ở Đức thì thế!

    Trả lờiXóa
  5. Chị thấy dạo này em ít lên mạng ko? Tự nhiên thấy mình ít online, ít chat chit, ít blog hơn hẳn. Không hiểu vì sao, cũng lạ thật!
    Dù sao cũng đã vào đông rồi, chị nhớ giữ ấm nhé.
    Mà còn một tháng nữa là tới giáng sinh rồi chị nhỉ? Ấm áp quá! =))

    Trả lờiXóa
  6. bao nhiu ca'i ôm cũng cho, nhưng thấy ghet wa'

    Trả lờiXóa
  7. hi! bạn đang ở Đức hả? Sài Gòn thì cũng vào mùa noel, nhưng không khí chỉ se lạnh vào buổi sáng và tối thôi. nhưng mà mình sợ lạnh lắm, ngồi trong phòng làm việc có máy lạnh mình cứ run cầm cập. hừ hừ. Nhưng một buổi sáng mà đi trong những cơn gió se lạnh của Sài Gòn thì thích lắm, cảm nhận được hơi lạnh len vào từng khe tóc. hì hì. Chúc bạn vui vẻ nhe. Và giữ gìn sức khỏe nữa. gởi tới bạn 1000 cái ôm.

    Trả lờiXóa
  8. thương quá cơ!Ở VN đông chẳng giống đông.Chán lắm! Chỉ thấy se lạnh thôi.Chẳng có cơ hội lôi cái áo ấm ra mặc.

    Trả lờiXóa