Thứ Tư, 19 tháng 12, 2007

Entry chưa được đặt tên


Tớ chưa biết nên đặt tên cho entry này thế nào, chả lẽ lại cứ “Lảm nhảm”, “Linh tinh”, “Lải nhải”… thôi thì cứ để cho nó chưa có tên vậy, lát nghĩ tiếp.

Yahoo lại lên cơn rồi, không vào được blog của một vài người, tiêu biểu là blog của Ái, Thảo, dzợ Boo và chị Trà…, thấy nản quá đi.

…………………………….

Tớ vừa đi gửi đồ ở bưu điện về (không hiểu sao dạo này mình toàn có chuyện để ra khỏi nhà vào ban đêm). Đúng là mùa Noel có khác, bao nhiêu người đứng xếp hàng, trên tay thì lỉnh kỉnh đủ hộp quà. Người nối người ra tới tận bãi gửi xe của bưu điện (may mà chưa lấn ra đường). Sau khi đứng một tiếng đồng hồ chờ tới lượt mình, hai cái chân và hai cái tay tội nghiệp của tớ đã lên tiếng biểu tình dữ dội.

…………………………….

Hôm nay có thể được coi như là “ngày của những người kỳ lạ” không nhỉ?


- Người đặc biệt thứ nhất là một bà lão tớ gặp trên xe điện S12. Hình dáng bà này lúc đầu làm tớ liên tưởng đến những phù thủy trong các câu chuyện kể: tóc bạc trắng, mũi khoằm, mắt trũng sâu nhưng rất sáng, gương mặt gầy hốc hác, còn trang phục thì có thể miêu tả giống như thời trang thập niên 70. Định mệnh làm sao khi tớ ngồi đối diện với bà ấy. Bà cứ chằm chằm nhìn vào mắt tớ, không hiểu là có chuyện gì.

Hơi hoảng, tớ cúi người xuống nhìn lại quần áo mình, chẳng có gì đáng để phàn nàn cả. Khuôn mặt tớ thì vẫn tươi cười vui vẻ đấy thôi. Thế mà không hiểu sao bà ấy lại không rời mắt khỏi mình.

Đến lúc bà lão phải xuống, bà quay sang tớ mỉm cười và nói một câu tiếng Việt (thực tình đến giờ tớ vẫn không biết là lúc đó tớ có nghe nhầm hay là tưởng tượng không): “Này cô gái trong trắng, không có gì phải sợ, hãy đón nhận cơn bão tình yêu.”

Tim ngừng đập vài giây.

Bà ấy có mang dòng máu Việt Nam? Hay bà ấy đã từng đến Việt Nam và học tiếng? Mà làm sao bà ấy biết mình là người Việt? Ý của câu nói ấy là gì, không hiểu? (blah blah blah) Bao nhiêu câu hỏi cứ vòng vòng trong đầu tớ, tí nữa là quên xuống xe rồi.


- Người thứ hai là một ông lão (hết bà rồi tới ông, hay thật) đi cùng xe điện U7 với tớ. Ông nhìn bình thường hơn bà lão kia. Cũng vẫn là cái dáng gầy gầy cao cao, gương mặt hiền từ, đôi mắt to, tóc (cũng) bạc trắng và hơi dài. Ông cứ cười với tớ hoài. Có lúc ông trợn tròn con mắt bên trái trong khi con mắt bên phải vẫn giữ nguyên.

Ông lão ra hiệu bảo tớ làm thử, nhưng dĩ nhiên là tớ chẳng làm “siêu” được như vậy rồi.

<Ông ấy giống như ông nội mình.>

Ông không nói được, chỉ ghi giấy để trò chuyện với tớ thôi. Nét chữ đẹp hiếm có ở một người Đức.

Ông xuống trước tớ một trạm. Trong lúc bước đi vội vã, ông còn giơ tay chào tạm biệt tớ nữa chứ.

Dễ thương quá! Ông già đó làm mình vui suốt buổi.


- Người thứ ba là một cô gái với một bông hồng xanh trên ve áo, dáng mảnh dẻ, khuôn mặt thánh thiện (tớ tự hỏi không biết có phải cô ấy đã bước ra từ trang sách “Chicken soup for the soul” không). Một cô gái đẹp như vậy dễ khiến cho người ta cứ mãi nhìn mà quên mất đèn xanh đèn đỏ.

Không biết là lần thứ mấy trong đời, tớ suýt nữa mất mạng.

Cô gái quay lại, đỡ tớ đứng dậy, và thốt ra những lời rất dịu dàng: “Em không sao chứ?” (lời này đã được dịch lại, không phải cô ấy nói tiếng Việt đâu). Cho đến khi đã chắc chắn là tớ bình yên vô sự cô ấy mới bước đi tiếp.

Lần tiếp theo tớ gặp thiên thần.

Giữa mùa đông buốt giá có một con bé mang trong mình trái tim được sưởi ấm.

…………………………….

Một ngày đã trôi qua.

2 nhận xét:

  1. Dạo này chị gặp nhiều người lạ có vẻ hay ho nhỉ.
    Bà già dầu tiên mà chị kể, nói một câu mà bất cứ cô gái nào cũng mong ước đc nghe, nhưng trong trường hợp này thì quả là nó hơi kì lạ và bí ẩn. Dù sao thì chị cũng rất may mắn trong dịp Noel này đấy.
    Merry Christmas

    Trả lờiXóa
  2. Anh thấy bà già nói có lý mà.

    Trả lờiXóa