Thứ Tư, 12 tháng 12, 2007

Nụ cười của thiên thần


Sáng sớm nay, tôi đã gặp thiên thần.


Một cô bé với thân hình nhỏ nhắn, xinh xinh trong bộ quần áo rất tương xứng với vóc dáng. Đơn giản thế thôi nhưng ở cô bé tỏa ra một lực hấp dẫn lạ kỳ. Tôi chỉ muốn nhìn mãi cô bé ấy.

(Ấy là tôi chỉ mới nhìn từ phía sau lưng cô ấy thôi đấy.)

Bất giác, cô bé quay sang nhìn tôi mỉm cười - nụ cười đẹp nhất trần gian.

Nụ cười của cô bé sao mà ấm áp, đáng yêu đến nỗi tôi phải quay tới quay lui để chắc chắn rằng nụ cười ấy dành cho tôi.

(Trạm xe điện lúc đó chỉ có hai chúng tôi mà thôi. May thật!)

Tôi cũng cười đáp lại. Tôi không nhớ chúng tôi đã cười với nhau trong bao lâu, thời gian với tôi không là mối bận tâm.

(Nếu trước mặt tôi khi ấy có một cái gương, tôi đoán rằng tấm gương sẽ phản chiếu hình ảnh một gương mặt ngu ngơ, như gương mặt của những kẻ si tình.)

Có lúc, tôi phát ngượng, giả bộ quay mặt đi chỗ khác, nhưng đôi mắt vẫn không sao rời được thiên thần nhỏ ấy.

Cứ cười mãi cho đến khi lên xe điện, tôi không ngồi gần em. Nhưng cứ vài ba giây tôi lại ngoảnh mặt xuống hàng ghế phía dưới để kiếm tìm. Và khi bốn mắt gặp nhau, cô bé vẫn đáp lại tôi bằng nụ cười “ đẹp đến mê hồn” đó.

Tựa như cảm giác của người mới biết yêu lần đầu.

Tựa như một deja vu - sao mà thân thuộc đến thế.

Bỗng nhiên, tôi có một ý nghĩ kỳ quái nhất trên đời: Phải chi mỗi buổi sáng sớm tôi đều được nhìn thấy nụ cười của cô ấy?


P/S:

- Với ai chưa hiểu thì đừng nên cố hiểu entry này, chỉ là một cảm xúc nhất thời của tớ mà thôi.

- Lúc đầu, tớ định giữ cảm xúc này cho riêng mình, nhưng do nhóc Việt cứ hỏi: “Sao hôm nay chị nhí nhảnh thế?”. Không biết trả lời em nó ra làm sao nên tớ hứa là sẽ viết một entry giải thích. Thực sự, nhờ nụ cười của thiên thần nhỏ đó, tớ cảm thấy ngày hôm nay ai cũng dễ thương hơn mọi ngày.

- Không hiểu sao lúc bắt gặp nụ cười ấy, tớ liên tưởng ngay đến từ “deja vu” (mà tớ từng biết qua tiểu thuyết “Cô đơn trên mạng”). Đó là một từ tiếng Pháp, chỉ cảm giác khi con người cho rằng điều mà mình đang trải qua dường như đã từng xảy ra.

- Tớ có hy vọng rất lớn về lần tái ngộ với cô bé ấy, bởi như cô Viesel đã nói: “Chỉ có khoảng 650 000 người sống ở Frankfurt”. Không hiểu sao tớ rất mến cô bé ấy dù chỉ mới gặp lần đầu.


P/S cho entry trước và reply cho mọi người:

- Các bạn đã biết được bản chất thật sự của tớ thì sẽ không ngạc nhiên với cái tiêu đề “… chồng yêu dấu” rồi ha.

- @ chồng iu: chồng biết “nhỏ đó” là ai rồi mừ, còn giả bộ hỏi nữa.

- @ bạn Hoàn: tài sản hiện có của bạn là bao nhiêu mà “dám” gạ gẫm bạn Trân bán chồng. Nói trước nha, giá trị của chồng tớ hơn nhiều so với giá trị của cô SL 45 của bạn. Dạo này đang trong kỳ kiểm tra nên chưa đi hỏi giá cho bạn, ráng chờ tớ nha.

- @ chị Hạnh: em “chống lầy” lâu rồi mà chị, haha.

4 nhận xét:

  1. Có chụp hình lại không em ? Anh muốn xem quá.

    Trả lờiXóa
  2. chị đã xem Red Shoe chưa! xem xong thì gặp em kia chả dám cười nữa!
    còn cái gọi là deja vu thì em gặp nhiều rồi!

    Trả lờiXóa
  3. -‘๑’- Chupachups -‘๑’-lúc 11:06:00 GMT+7 Thứ Năm, 13 tháng 12, 2007

    ui chồng cũng thik từ deja vu lắm!

    Trả lờiXóa
  4. Người ko biết gì về chị thì khi đọc entry này lần đầu, có cảm tưởng như chị là một đứa con... trai đang 'say nắng' ko bằng (ấy là em cảm thấy thế) =))

    Trả lờiXóa