Thứ Năm, 17 tháng 1, 2008

Một tuần lại sắp qua


[Do bản tính lười cố hữu của tớ mà đến giờ cái entry “tội nghiệp” này mới được post. Định đổi ngày khác nhưng không muốn mất comment của bạn cuongvuvu.]

Cái tuần gì đâu mà rảnh thấy ớn, rảnh nên mới có bao nhiêu chuyện xảy ra. Chỉ trong một tuần thôi mà tớ đã nếm rất nhiều cảm xúc.

Chuyện thứ nhất: Praktikum

Một trong những mục đích chính của Praktikum (theo như tớ nghĩ) là: Rút kinh nghiệm để sau này đi xin việc.

Nghĩ lại, từ nhỏ tới giờ, chuyện gì đến với mình cũng quá dễ dàng. Ngay như chuyện làm thêm, xin một cái là ngân hàng chỗ mẹ nhận vào ngay. Chính vì thế mà tớ chủ quan, nộp đơn xin làm Praktikum có mỗi một chỗ Telekom thôi đấy (giang hồ ghê nhỉ).

Ngồi hy vọng gần hai tháng trời để rồi ông Simon (ông này là tổng phụ trách Praktikum ở Telekom) gửi trả hồ sơ với lý do: Chúng tôi không tìm được người hướng dẫn cho em. Thật ra mà nói, tớ cũng hơi sốc và rất thất vọng. Nhưng vì đã được luyện thần kinh trước <hồi đó nhiều lần bị khách hàng làm khó dễ rồi> nên bình thản chuyển qua phương án 2: Kindergarten.

Lần này, tớ nộp đơn ở 5 Kindergarten gần nhà. Hì hục đạp xe đi đến từng chỗ và hỏi, 5 chỗ thì hết 3 chỗ là bị từ chối còn 1 chỗ vì học sinh xin làm Praktikum quá đông, họ không cần nữa. Bao nhiêu hy vọng và niềm tin đặt hết vào Kindergarten còn lại. (Tiếp tục chờ đợi và hy vọng)

<Nếu mà không chỗ nào chứa chấp, tớ sẽ chuyển qua phương án 3: xin làm Praktikum ở phòng khám của bà bác sĩ Kulak.>

Đang chờ quyết định của bà hiệu trưởng Kindergarten kia thì lại nhận thư của Telekom. Mèn đét ơi, mình có chỗ làm Praktikum rồi (thật là may mắn). Chắc tại vì ông Simon bị tớ nhắc hoài hắt xì dữ quá <cái tội ngâm hồ sơ người ta lâu thế rồi mới trả lời> nên quyết chí tìm chỗ cho mình.

Cùng lúc đó thì có thư của bà hiệu trưởng, báo rằng tớ đã được nhận vào Kindergarten. Lại phải đứng trước sự lựa chọn, theo như bố tớ nói thì: Computer oder Kinder?

<Làm Praktikum thì ở Kindergarten là thoải mái nhất, chơi với mấy nhóc rất vui. Nhưng một cơ hội tốt như ở Telekom thì khó mà kiếm được.>

Lúc xin làm Praktikum không làm tớ sợ bằng lúc phải từ chối. Cô hiệu trưởng Kindergarten thật là dễ thương. Mình từ chối vậy mà cô còn nhắn: Lần sau nếu muốn làm Praktikum xin chỗ cô, cô cho liền. Thấy có chút áy náy.

Vậy là mình sẽ làm Praktikum ở chi nhánh tại Ostbahnhof trong 2 tuần, 1 tuần thì tới chỗ chú Mannfred để xem máy (phải đi xa cũng ngán thật, nhưng mà vui).

Chuyện thứ hai: Theater

Tớ đã nói là tớ thích đóng kịch chưa ha? Khi đóng kịch, tớ được trở thành một con người hoàn toàn khác, khi là hoàng tử, khi là phù thủy, khi là trẻ mồ côi

<Thật ra ai mà chả phải đóng kịch hàng ngày, nhỉ.>

Đừng ganh tỵ với những diễn viên nổi tiếng. Đóng kịch hay đóng phim, thoạt nhìn thấy nhẹ nhàng thoải mái là thế, chứ thật ra đó là công việc căng thẳng và rất mệt nhọc. Bực nhất là khi có người diễn không nghiêm túc, phải tua đi tua lại một cảnh. Có hôm đau đầu quá chừng mà tớ không tài nào ngủ được, 1 giờ sáng còn đi nhắn tin SMS tùm lum (cho mấy người chưa ngủ thôi) với hy vọng nó sẽ làm mình buồn ngủ.

Vở kịch của nhóm tớ chẳng khi nào tập mà được đủ người cả, khi thì thiếu Farhan, lúc thì không có Richard, thật là chán và rất lo sợ, lỡ mà đến hôm diễn bị khớp thì sao.

Thứ sáu, 18.01.2008, ngày mọi người mong đợi cũng đã đến. Gần đến giờ diễn mà có quá nhiều sự thay đổi (may mà nhóm mình có mặt đầy đủ). Lần này, tớ không được làm hoàng tử nữa mà diễn vở “Alle lieben Tran” (mới nghe cái tên đã mắc cười rồi).

Thật may mắn là tớ không bị ném giày như anh Minh trù ẻo.

Chuyện thứ ba, thứ tư, thứ năm…:

Gặp lại cô bé với nụ cười thiên thần hôm trước. Lần này cô bé đi cùng một cậu bé nữa (cũng đẹp trai long lanh). Trông hai đứa cứ như là công chúa và hoàng tử trong chuyện cổ tích ấy. Cô bé vẫn cười với mình bằng nụ cười không gì đánh đổi nổi. Cảm thấy vui lạ.

Đứng chờ đèn xanh để qua đường. Trong khi mọi người tranh thủ không có xe cắm đầu cắm cổ chạy qua, có một cô vẫn kiên nhẫn chờ đèn xanh với tớ. Lúc qua đường, cô ấy nói câu này: “Những người chờ đèn xanh luôn là những người cuối cùng nhưng an toàn nhất.” - rất ý nghĩa.

<Nếu đặt câu ấy trong nhiều trường hợp khác nhau thì sẽ hiểu theo một nghĩa khác nhau. Ví dụ như lúc này tớ đang liên tưởng đến bạn Masumi và Maya.>

Cứ tưởng không bắt kịp chuyến xe nhưng một anh [tóc dài, đẹp trai] đang đứng ở cửa xe ra dấu cho mình là không cần phải vội. Hóa ra là anh ta đứng chặn ngang cửa (để cho bác tài không đóng được cửa xe, kinh nhỉ). Chỉ kịp cười và nói vội một tiếng cảm ơn, tớ bước lên xe điện, anh ta bước xuống (người đó xuống trạm này mà). Nhận lại một nụ cười cảm thông.

Không hiểu sao thấy hơi tiếc, có cảm giác người đó giống như là Ryan vậy.

Ngồi đối diện với một nhân viên ngân hàng (chắn chắn là thế vì ông ấy có đeo thẻ DB) mắt đỏ hoe <vì mệt chứ không phải là khóc đâu>, ngáp ngắn ngáp dài, gương mặt nghiêm túc và rất hình sự. Bỗng trong đầu tớ tưởng tượng ra hình ảnh sau này của mình, lỡ cũng giống như cái ông đó thì sao ha, kinh khủng quá.

Lần đầu tiên được người khác khen đẹp, thích ơi là thích. Ngay đến mẹ trước giờ cũng chưa bao giờ nói với mình những câu đại loại như: “Con của mẹ đẹp nhất trên đời.”

Trẻ con ghê nhỉ?

Đọc entry mới của chị Trà, chỉ muốn ôm chị ấy thật chặt thôi.

Không biết bài luận của anh Minh ra sao rồi ha. Ổng biến mất tăm luôn.

Rồi bạn M.Ngân và dzợ iu nữa, chẳng biết nói câu gì để an ủi hai người đó. Trong những trường hợp như vầy thấy mình thật là vô dụng.

4 nhận xét:

  1. Xin chao ! to vao day cung la de danh dan lan dat do ma ! keke! Chuc ban luon vui.

    Trả lờiXóa
  2. Cam on cau da chua dat cho to . Ui gioi oi! sao lai co wa nhieu chuyen xay ra vay? Lam to cung mat can bang luon . Va bay gio to la nguoi thu 2 khen cau dep nha va de thuong nua , du rang chua biet cau bao gio keke! mot tuan vui ve nhe!

    Trả lờiXóa
  3. hiii entry nào cũng thấy có anh "đạp chai" hết ... ;))

    Trả lờiXóa
  4. chị có nhiều chuyện thú vị thật, em dạo này nhác update blog quá :))

    Trả lờiXóa