Thứ Tư, 17 tháng 10, 2007

Vào ngày này cách đây 17 năm, một người bạn của tôi đã chào đời



Hm… Sinh nhật của cậu đã qua được hơn hai chục tiếng đồng hồ rồi (tính theo giờ Việt Nam). Nhưng tớ vẫn muốn nói với cậu câu này:


HAPPY BIRTHDAY TO HOÀI TRUNG


Hình như cũng tới hai năm rồi tớ chưa chúc mừng sinh nhật cậu. Đối với tớ, cậu luôn là người bạn trai thân nhất của tớ. Ừ, thân thiết theo kiểu hai thằng con trai chơi với nhau ấy.

Chúng ta đã học chung với nhau ba năm cấp I và bốn năm cấp II, vậy thì tổng cộng là bảy năm nhỉ. Một con số rất đẹp phải không?

----------------------

Tớ còn nhớ năm học lớp 1, đứa con trai đầu tiên trong lớp tớ để ý là cậu. Vì lúc đó trông cậu rất giống “một ông già khó chịu” (tớ nói thiệt, đừng giận). Lúc nào cậu cũng lầm lì, tớ ít khi thấy cậu nói chuyện với ai. Ừ, công nhận cậu học giỏi đấy. Nhưng việc cậu cố tạo khoảng cách với mọi người làm cho tớ thấy khó chịu và bức xúc (dù có thể nó chẳng liên quan gì đến tớ).

----------------------

Lớp 4, có vẻ như cậu đã “khá hơn”, cậu bắt đầu chơi đùa với mọi người. Và tớ thực sự rất mừng cho cậu. Lớp 5 thì cậu học lớp khác cho nên tớ cũng ít nói chuyện với cậu (mà hầu như là không). Vào một buổi thi nào đó (tớ chẳng nhớ rõ), cậu “được” xếp chỗ ngồi sau lưng tớ. Đề thi hôm ấy không khó lắm (rất nhiều người có dư thời gian) nhưng khi dò đáp số với tớ, cậu mới biết là mình bị sai. Tớ vừa buồn cười, vừa lo lo khi thấy cậu hốt hoảng sửa lại bài làm (chỉ còn mấy phút nữa là hết giờ làm bài).

----------------------

Lên cấp II, tớ và cậu lại học chung lớp. Và cậu trở thành bạn thân với tớ cũng khoảng thời gian này. Tớ nhớ lắm những lúc ba đứa chúng ta (Thu Hiền - cậu - tớ) cùng nhau soạn đề cương ôn thi (mỗi người một phần thì nhanh hơn rất nhiều nhỉ), cả những lúc đi mua kem mà hai người cứ bắt tớ “bao” vì tớ là trưởng nhóm.

----------------------

Tới năm lớp 7, tớ ngồi bàn đầu dãy thứ hai, còn cậu ngồi bàn thứ hai dãy thứ ba (tính từ cửa ra vào). Tớ cũng chẳng hiểu sao tớ nhớ rõ thế (vì tớ vốn là đứa mắc chứng đãng trí mà). Có thể là vì năm đó cậu rất thân với tớ. Cùng làm bài nè, cùng chơi cá ngựa nè, cùng chơi điện tử nè,…, rồi cả trò bói toán nữa. Cậu hay bị cô Phúc nhắc nhở vì tội nói chuyện (với ai thì cậu biết rồi ha). Đối với tớ, đó là năm đẹp nhất thời cấp II vì bên tớ luôn có hai người bạn thân: Kim Oanh và cậu.

Cùng năm đó, tớ và cậu bị các bạn trong lớp chọc te tua. Thú thật thì ban đầu tớ cũng thấy nó hay hay, nhưng mà bị chọc riết đâm ra nhàm chán luôn. Nhờ vào sự im lặng đó mà chẳng bao lâu mọi sự lắng xuống, và tất cả đều trở thành một kỉ niệm vui vui.

----------------------

Đến năm lớp 8, tớ thấy cậu không còn “dễ thương” như hồi lớp 7 nữa. Vì sao hả? Vì tự nhiên cậu hay trêu chọc tớ, không còn đứng về phe tớ như trước nữa. Cậu gọi tớ là “hột mít luộc” (cái biệt danh mà tớ chẳng thích chút nào, nghe nó kinh kinh sao ấy), và tớ đã đáp trả bằng cách gọi cậu là “gà gô bốn mắt”. Ngay cả bữa ăn sáng của tớ cũng bị cậu phá đám: “À, giờ mới thấy con Trân ăn bún xào” <Hừ, lần đầu thấy người khác ăn bún xào à?>. Cậu đâm ra chảnh chọe kinh khủng, coi thường mọi người kinh khủng. Cậu bắt đầu xưng hô với tớ theo kiểu “mày – tao” (dĩ nhiên là trừ những lúc mượn tiền). Tớ cũng thử xưng hô như vậy nhưng đúng là cái cách nói chuyện ấy không hợp với tớ. <Tớ chỉ dùng mày – tao với những người tớ không thích.>

Có một chuyện tớ chưa bao giờ nói với cậu. Năm lớp 8 ấy, cậu được các bạn nữ cùng khối mến lắm đấy (tớ nghĩ là do cái vỏ bọc xa cách của cậu). Mà không hiểu sao, khi muốn tìm hiểu thông tin gì về cậu (như ngày sinh nhật chẳng hạn), họ lại đi hỏi tớ. Thật tình mà nói, tớ cũng thấy bực mình lắm. Họ cứ làm như tớ biết hết tất tần tật về cậu ấy. Tớ cũng chỉ là một người bạn của cậu thôi mà.

Tình bạn vẫn được duy trì vì chúng ta còn có nhóm “Hello Kitty”.

----------------------

Năm học lớp 9, đã là năm cuối cấp rồi, tớ muốn cả nhóm chúng ta có thể lưu lại những kỷ niệm đẹp nhất của cấp II. Quả thật, tớ đã cố gắng hết sức trong việc tổ chức kế hoạch cho nhóm đi chơi, mừng sinh nhật của từng thành viên. Cứ đầu mỗi tháng, tớ và Thu Hiền, Thùy Dương đều cố nhớ xem tháng này có sinh nhật của ai rồi lại tất tả đi mua quà (cũng may là các cậu đóng quỹ nhóm đầy đủ). Nhưng mấy chuyện đó đám con trai các cậu nào có biết đâu. Tớ rất muốn chụp một tấm hình có đủ mặt thành viên nhưng dường như không có khi nào nhóm chúng ta tập họp đông đủ (ngay cả đi chơi Tết cũng chỉ có vài người). Cho nên, tớ rất biết ơn cậu vì dù là “phi vụ” gì, cậu cũng sẵn sàng có mặt đúng giờ (cái này là dĩ nhiên rồi, cậu mà vắng mặt là bị tớ cho ăn đòn ngay).

Tết năm đó, hình như cậu cũng thấy có lỗi với lớp hay sao ấy, nên đã gửi thiệp chúc Tết mọi người. Và cũng rất cảm ơn về bài thơ (con cóc) cậu viết tặng tớ. <Theo tớ, phải chi ở ngoài đời cậu cũng lịch sự như lời lẽ trong bài thơ ấy thì sẽ tốt hơn.>

Năm đó, tớ và cậu cãi nhau suốt, dù là những chuyện nhỏ nhặt nhất như về bộ phim “Dae Jang Geum” (mà cả hai rất thích). Nói thật cậu đừng buồn (“sự thật dễ mất lòng” lắm), nếu cậu mà được một góc bằng Min Jeung Ho thì tớ đã coi cậu là mẫu người yêu lý tưởng rồi.

Học kì II của năm cuối cấp, ai cũng chuyền tay nhau cuốn lưu bút, muốn giữ gìn từng nét chữ, từng suy nghĩ, từng cảm xúc của bạn bè. Nếu tớ nhớ không lầm thì tớ yêu cầu cậu viết cho tớ sớm lắm nhưng cậu cứ khất hoài. Mãi đến ngày chia tay, cậu mới “thực thi nhiệm vụ”. Nhận lưu bút từ tớ, cậu còn nói: “Tao sẽ kết thúc những năm tháng cấp II của mày”, và cậu đã ghi ở trang gần cuối. Thực sự, khi nghe câu đó, tớ đã bị choáng vì nó sặc mùi xã hội đen; giờ nghĩ lại thì thấy thật buồn cười.

<Nhưng tớ cho cậu biết một tin khác: không phải cậu là người “kết thúc những năm tháng cấp II” của tớ đâu mà là Thu Thảo kìa, cậu ấy ghi ở trang cuối cùng luôn ấy.>

Và tớ không biết cậu học đâu cái kiểu chào giơ hai ngón tay lên trán <giống mấy ông lính Ngụy hồi xưa>. “Đúng là một tên láu cá”, tớ đã nghĩ như vậy đấy, và cả Kim Oanh cũng đồng ý với tớ. <Oanh quả là một người bạn tốt.>

----------------------

Đến lớp 10, tớ chỉ biết tin tức các bạn thời cấp II thông qua Oanh và Dung Hạnh (chỉ có hai bạn ấy là thường xuyên đến nhà tớ). Biết tình hình học tập của mỗi người, biết tin các bạn đã bắt đầu có những rung động của “tuổi gần trưởng thành”, nào là Minh Trang - Nguyệt Nga, Thu Hà - một anh lớp 12 nào đó… Cũng biết luôn chuyện cậu đã có girlfriend. Tớ cũng hơi ngạc nhiên nên khi nghe tin này, tớ đã buông một câu: “Tội nghiệp cho cô ấy.”. <Nếu câu đó lọt tai cậu thì lại cãi nhau ỏm tỏi cho mà xem.>
----------------------
Tớ chỉ định viết cho cậu một entry ngắn nhưng do bức xúc hơi bị nhiều thành ra nó dài như thế này đây.
Chúc cậu 365 ngày trải qua đều yên bình, ít biến động như cậu muốn. Và một lời khuyên cho cậu nè: Hãy trân trọng những giây phút hiện tại bên những người thân yêu nhé, đừng mãi là “con ốc trên hoang đảo”.
<Không chúc cậu học giỏi đâu vì tớ muốn giỏi hơn cậu.>
Gửi đến boy friend thân nhất của tớ.

1 nhận xét:

  1. 1 comment từ bạn bè:

    afoe (Huỳnh Hoa): Trước hết, HAPPY BIRTHDAY to Trung ^^ (Mà bạn này có đọc được không đó?)

    Sau là dành cho Trân: Bạn này chắc dzui lắm vì có những ngày tháng cấp 1,2 dễ thương như vậy! Hoa không ngờ Trung mà cũng xưng mày-tao và có cả gf cơ đấy!
    Trung hẳn là bạn đặc biệt vì được Trân dành cho 1 entry dài thế nào cơ mà!

    Wednesday October 17, 2007 - 09:55pm (ICT)

    Trả lờiXóa