Thứ Hai, 8 tháng 10, 2007

Quan tâm!



Dreamy Dreamy: sao dao. nay quan tam anh qua' vay
Dreamy Dreamy: co' chuyen gi ha
Nam Tran Huynh: là bạn bè thì ko được quan tâm nhau sao?
Nam Tran Huynh:
Dreamy Dreamy: ko duoc.
Dreamy Dreamy: anh ko cho ban. be quan tam dau
Nam Tran Huynh: ?
Dreamy Dreamy: phai la nguoi than moi' duoc. quan tam
Dreamy Dreamy: chu' lam' nguoi quan tam, cung phien lam'
Dreamy Dreamy: hehe
Nam Tran Huynh:
Nam Tran Huynh: sao mà phiền?
Nam Tran Huynh: em ít được quan tâm, nên em thấy "quan tâm" là hành động mà ai cũng cần
Dreamy Dreamy: anh cung it duoc. quan tam, boi vi anh ko muon' ai quan tam het'
Dreamy Dreamy: nhieu nguoi quan tam minh
Dreamy Dreamy: giong' nhu minh la ke yeu duoi
Dreamy Dreamy: can phai quan tam vay
Nam Tran Huynh: quan tâm đâu có đồng nghĩa với yếu đuối
Nam Tran Huynh: khi còn được quan tâm, tức là còn được thấy mình quan trọng trong mắt người khác
Nam Tran Huynh: vậy thôi
Dreamy Dreamy: vay anh quan trong. voi em lam' ah ?
Nam Tran Huynh: dĩ nhiên
Dreamy Dreamy: sao lai. di nhien ?
Dreamy Dreamy: chua gap. lan nao het', quan trong. lam sao ?
Nam Tran Huynh: với em, gia đình, bạn bè, người thân... tất cả đều quan trọng
Dreamy Dreamy: vay ah
Dreamy Dreamy: vay. nhieu nguoi qua'
Dreamy Dreamy: em quan tam' het' sao ?
Nam Tran Huynh: vâng
Dreamy Dreamy: vay. thi thoi gian dau danh cho em ?
Nam Tran Huynh: thế mà em vẫn xoay sở được thôi
Dreamy Dreamy: voi' anh nguoi quan trong. nhat' la anh
Dreamy Dreamy: lo cho minh chua xong
Dreamy Dreamy: lo cho ai duoc. nua~
Dreamy Dreamy: hon nua~, voi' anh , than thiet' phan ra lam nhieu loai. lam'
Dreamy Dreamy: chu' ai cung quan tam het' thi thoi gian dau cho du?
Nam Tran Huynh: quan tâm mà phải bỏ ra nhiều thời gian lắm sao?
Nam Tran Huynh: với em, đơn giản chỉ cần 1 câu nói hoặc 1 hành động
Nam Tran Huynh: chẳng hạn như: hôm nay mẹ có mệt ko?
Nam Tran Huynh: hoặc: nhóc nhớ ngủ sớm nghen!
Dreamy Dreamy: anh thay' vay. thua thai qua'
Dreamy Dreamy: nghe nguoi ta noi' vay. , minh met thi van met.
Dreamy Dreamy: co' bo't duoc. dau
Nam Tran Huynh: vì anh thuộc trường hợp ngoại lệ rồi
Nam Tran Huynh: chứ anh chưa bao giờ quan tâm tới mẹ à?
Dreamy Dreamy: it' khi
Nam Tran Huynh:
Nam Tran Huynh: thà "sinh ra bóp mũi chết cho rồi"
Dreamy Dreamy: lol
Dreamy Dreamy: bop mui anh chet' thi nhan loai. ton that'
Dreamy Dreamy: nhu vay. cang co' toi.
Nam Tran Huynh:
Nam Tran Huynh: tổn thất một người "đặc biệt"
Dreamy Dreamy: hehe
Nam Tran Huynh: đùa chút thôi
Nam Tran Huynh: thật sự anh ghét việc quan tâm đến thế à?
Dreamy Dreamy: ko ghet'
Dreamy Dreamy: nhung luoi`
Nam Tran Huynh: đa số đều vậy
Dreamy Dreamy: uh
Nam Tran Huynh: em cũng từng như vậy
Nam Tran Huynh: và hối hận rồi
Dreamy Dreamy: ua
Nam Tran Huynh: cho nên
Nam Tran Huynh: hãy quan tâm đến mẹ nhiều hơn
Nam Tran Huynh: để ko phải hối hận như em
Dreamy Dreamy: ua, de xem
Nam Tran Huynh: Mà nếu anh không muốn "được quan tâm"
Nam Tran Huynh: thì em sẽ thôi ko nhiều chuyện nữa
Nam Tran Huynh: "bốc hơi" đây
Dreamy Dreamy: hehe
Dreamy Dreamy: em nhu the' nao thi cu' vay. di
Nam Tran Huynh: là sao?
Dreamy Dreamy: thi em thich' quan tam thi cu' quan tam
Dreamy Dreamy: khi nao` anh vui thi anh dap' lai.
Dreamy Dreamy: ko thi sorry nhe'
Nam Tran Huynh: tức là em vẫn được phép lâu lâu làm 1 câu
Nam Tran Huynh: "Sao giờ này anh chưa ngủ?"
Dreamy Dreamy: anh noi' choi thoi
Dreamy Dreamy: chu' cam' on em nhieu lam'
Nam Tran Huynh:
Nam Tran Huynh: nghi ngờ quá
Dreamy Dreamy: hehe
Dreamy Dreamy: vay. thoi

Hôm qua lại thức khuya, ngồi chat với Dreamy về đề tài “Quan tâm”, nó đã cuốn về cho tôi một kỉ niệm đau buồn.
Đó là vào mùa hè của năm học lớp tám. Tôi đang trên đường từ hiệu sách trở về nhà thì gặp cậu ấy.
Đó là Hưng, người bạn thân của tôi, một thành viên trong nhóm bạn năm người. Cậu ta đi chầm chậm với một bộ mặt ủ rũ. Thế mà lúc đó, đứa con gái ngốc nghếch là tôi đã vô tư nói:
- Vừa mới bị em nào đá hả? - Tôi nói với cậu ta bằng một giọng châm chọc.
- Cậu chẳng hiểu gì cả. Đến cả cậu mà cũng nói với tớ bằng giọng đó sao?
Và cậu ta chạy đi, bỏ lại sau lưng một con bé không hiểu trời trăng mây gió gì sất: Cái cậu này hôm nay sao nổi cơn vậy nhỉ? Thôi, lát nữa về mình sẽ gọi điện.
Nhưng tôi không để tâm đến chuyện ấy quá lâu. Và cũng chính vì vậy mà tôi cũng đã quên điện thoại hỏi thăm người bạn mình.
Tôi không ngờ rằng đó là lần cuối cùng tôi nói chuyện với cậu ấy.
Vài ngày sau, tôi nhận được một cú điện thoại thông báo: Hưng đã chết rồi.
Cậu ta tự tử. Vào đúng cái ngày tôi gặp cậu ấy. Một mình. Không có ai. Đến bây giờ, tôi vẫn không thể hiểu được cảm giác của cậu ấy khi đó.
Nhóm chúng tôi chỉ còn lại bốn người.
Tôi run run khi cầm trên tay bức thư tuyệt mệnh của cậu ấy. Những dòng chữ cuối cùng của cậu bạn thân chỉ vỏn vẹn mấy dòng sau:
“Gửi đến những người bạn thân yêu của H.!
Xin lỗi vì H. đã không thực hiện được lời hứa của nhóm chúng ta. H. đã bỏ cuộc.
Xin lỗi Nana vì sáng hôm nay đã quát cậu.
Mọi người sống tốt nhé.
Các bạn là phần quan trọng nhất trong cuộc sống của tôi.”
Chúng tôi không thể hiểu được nguyên nhân nào khiến Hưng tự tử. Tôi nhớ lại buổi sáng hôm đó.
Phải chi tôi đã để ý hơn đến những biểu hiện khác lạ của bạn mình. Phải chi tôi đã không nói lời bỡn cợt với cậu ấy. Phải chi…
Bao nhiêu cái “Phải chi…” ấy cứ xoay mãi trong đầu tôi, cuốn tôi vào mê cung của sự ăn năn hối hận. Dường như chính tôi cũng là nguyên nhân dẫn đến cái chết của Hưng. Tôi luôn tự nhận mình là bạn thân của cậu ấy. Vậy mà, khi cậu ấy gặp chuyện, tôi đã dửng dưng, coi như không có gì.
Hưng ơi, cho tớ xin lỗi!

1 nhận xét:

  1. 4 comments từ bạn bè:

    GreenDragon (chị Hạnh): kỉ niệm này đau quá em ah! đọc mà chị không dám tin trong cuộc sống thực lại có chuyện đau buồn như vậy. :(
    Monday October 8, 2007 - 04:13pm (ICT)

    lys: Quan tâm là một điều đáng quý, nó thể hiện tấm lòng và nhân cách của 1 con người, nhưng theo chị, nó chỉ có ý nghĩa khi xuất phát từ ý muốn chân thực, từ tình cảm thực sự chứ không phải là những lời sáo rỗng, nói cho có mà thôi. Có lẽ anh bạn chat với em là người vô tâm, hoặc cũng có thể đã quá chán với sự giả tạo mà người ta thường thể hiện rồi. Còn về kỷ niệm thì đúng là đau thật, nhưng thiết tưởng đó là 1 kinh nghiệm rất đáng giá, phải ko em?!
    Monday October 8, 2007 - 05:26pm (CST)

    chanka (Thúy Hằng): Tớ đang định viết entry chửi một người, vì tội có ý định tự sát. Nhưng muh đọc bài này xong ko dám viết nữa. Đã ko để tâm đến người ta thì thôi, nói ra người ta thêm đau buồn rồi lại suy nghĩ xấu. Nhưng mà tớ bực quá cơ, nghe con bé cứa nát cả tay điên ko chịu được. Tự tử là hèn nhát, mười mấy tuổi đầu mà đọc mấy cái nhảm nhí rồi đòi tự tự, sao mà ngu ngốc thế ko biết. Chuyện buồn quá, có nhiều nguyên nhân khiến người ta phải tìm đến cái chết, ko trách ai được. Nhưng một người mình biết ra đi đau đớn thế mình cũng thấy phần nào trách nhiệm. Tớ cũng ko thik người ta quá quan tâm đến mình nhưng đôi khi cũng thấy rất ấm áp. Cuộc sống đâu chỉ mình mình tồn tại, phải ko?
    Monday October 8, 2007 - 08:30pm (ICT)

    Nana: @ GreenDragon: em cảm ơn chị!
    @ Lys: một kinh nghiệm được trả bằng một cái giá quá đắt phải ko chị?
    @ chanka: tớ hiểu
    Tuesday October 9, 2007 - 03:33pm (ICT)

    anh Minh: mới đọc entry này , không biết nói gì hơn , chúc em vui vẻ nhé . Đừng suy nghĩ nhiều thế ...
    Wednesday October 10, 2007 - 10:18pm (ICT)

    Trả lờiXóa