Thứ Bảy, 6 tháng 10, 2007

Giấc mơ kì lạ


Tớ băn khoăn không biết nên chọn cho entry bài nào trong hai bản nhạc này.
Tôi vừa mơ thấy một giấc mơ lạ kì.
Trong mơ, tôi là một đứa trẻ mồ côi, sống cùng với những bạn mồ côi khác trong một cô nhi viện. Chúng tôi có một người bà (hình như bà là người thành lập cô nhi viện thì phải).
Tôi có một cô bạn gái rất thân. Vì sao chúng tôi thân nhau ư? Tôi chỉ nhớ mang máng là tôi và cô ấy có cùng ngày sinh nhật.
<Ngày sinh nhật ở đây tính theo ngày đứa trẻ được đón nhận vào cô nhi viện.>
Bạn của tôi thích một người lính trẻ. Anh ta cao to, đẹp trai và rất dịu dàng. Anh ta luôn tạo cho người khác một cảm giác ấm áp. Bản thân tôi cũng có cảm tình với người lính ấy, nhưng tôi không thích như cô bạn của tôi thích. Tôi xem anh ta như là người-bảo-vệ-bạn-thân-của-tôi duy nhất tôi có thể tin tưởng.
Người lính đó là một thành viên trong đội lính gác bảo vệ cô nhi viện.
<Hình như chúng tôi đang sống vào thời đại có chiến tranh thì phải. Cô nhi viện của chúng tôi nằm ở vùng chiến tranh ác liệt nhất.>
Một đêm, chúng tôi nhìn thấy nào là máy bay, trực thăng..., những đám cháy sáng rực cả một bầu trời. (Thực ra thì đêm nào cũng thấy nhưng đêm đó là kinh hoàng nhất.)
Tôi đã lạc người bạn thân nhất của mình.
Tôi bị ai đó đánh vào đầu và bất tỉnh.
Sáng hôm sau là "sinh nhật" của tôi và bạn thân. Ý nghĩ duy nhất của tôi là phải tìm được cô ấy để có thể hát bài hát sinh nhật chúc mừng nhau như mọi năm.
"Tania không còn nữa. Cậu Jose cũng đã hy sinh trên mặt trận phía Đông." – Tôi không nhớ ai đã nói với tôi câu đó. Tôi không đứng vững nữa, hai chân khuỵu xuống. Có cả tiếng của bà vang lên: "Tội nghiệp! Con bé còn chưa qua tuổi 17."
"Đây là giấc mơ hay sự thật?" – Tôi cố gắng vùng vẫy thoát khỏi giấc mơ này.

P/S:
Mỗi lần ở nhà một mình như thế này, tớ thường mơ những thứ quái đản như vầy. Tỉnh lại, đầu đau như búa bổ.
Lạ một cái là trong giấc mơ này, ai cũng nói tiếng Anh (không phải tiếng Việt). Lạ hơn là đến tớ mà cũng nói tiếng Anh trôi chảy. <ước gì sự thật cũng được như thế >
Không thể nhớ được trong giấc mơ mình tên gì, chỉ nhớ Tania (tên của cô bạn thân) và Jose (tên của người lính).
Vừa mong muốn biết diễn biến tiếp theo của câu chuyện, vừa không muốn mơ lại những cảnh kinh hoàng.
Mình thấy toàn những người lạ, không có ai là người mình quen biết xuất hiện trong giấc mơ này cả. Cho nên chắc chắn là giấc mơ sẽ không bao giờ trở thành sự thực đâu.
Một buổi trưa như vầy là quá đủ rồi. Vài dòng chia sẻ với mọi người.

1 nhận xét:

  1. 4 comments từ bạn bè:

    anh Minh: một giấc mơ như một cuốn phim nhỉ . Chúc vui vẻ nhé em.
    Bàu hát của em nghe cũng kỳ ảo không kém hen.
    Saturday October 6, 2007 - 11:17pm (ICT)

    Nguyên: dung la 1 giac mo ky la. Anh chua bao gio mo duoc nhung giac mo nhu the nay (Hoac co mo nhung ko nho duoc chi tiet nhu em).
    Saturday October 6, 2007 - 11:56pm (EEST)

    PigeonPi: Chị tài thật, mơ xong mà tỉnh dậy vẫn còn nhớ như thế là tốt lắm rồi. Nhiều khi em biết là mình nằm mơ mà ko thể nhớ là đã thấy gì (mà hình như hầu như ai cũng vậy hết!). Chỉ có một vài lần mơ những kiểu rất trẻ con như là thấy ông già Noel, thấy lạc vào xứ sở khác (chả nhớ là ứ gì nữa)... Buồn cười lắm chị ạ, chứ chẳng được... kịch tính, cảm động như giấc mơ của chị đâu. Họ bảo giấc mơ có liên quan tới đời sống thực của mỗi người, hay là đó là... kiếp trước của chị? =)) Có thể lắm í chứ! Cứ tưởng tượng cho phong phú thôi, chị nhé! chúc một ngày vui vẻ.
    Sunday October 7, 2007 - 11:52am (ICT)

    PigeonPi: Em viết comment dài và lan man quá nhẩy???!
    Sunday October 7, 2007 - 11:56am (ICT)

    Trả lờiXóa