Thứ Bảy, 20 tháng 10, 2007

Happy birthday to my mom!



Hôm nay là ngày phụ nữ Việt Nam. Nhưng đối với con, ngày hôm nay có ý nghĩa quan trọng hơn rất nhiều, vì hôm nay là sinh nhật mẹ.

CHÚC MỪNG SINH NHẬT MẸ THÂN YÊU

Đây là lần đầu tiên mẹ mừng sinh nhật ở Trung Quốc nhỉ. Con không biết mẹ đang ở thành phố nào, nhưng con chắc chắn mẹ đang rất hạnh phúc, vì có ba ở bên mẹ mà (hihi).
Gửi tặng mẹ bài hát “Mẹ là quê hương” của chị Mộng Thi mà hồi nhỏ con rất thích được hát với mẹ.
-------------------------
Nếu tính thật kỹ, mẹ con ta chỉ mới sống với nhau được hai năm thôi mẹ nhỉ. Khi còn nhỏ, con cứ luôn thắc mắc tại sao những bạn khác có mẹ chăm sóc, vỗ về, còn con thì chẳng có mẹ ở bên.
Con còn nhớ, trong một tiết học tiếng Việt năm lớp 3, con đã khóc đấy. Mẹ biết vì sao không? Hôm ấy, cô giáo giảng bài “Tôi đi học”. Con khóc vì nhớ mẹ, vì thấy tủi thân, con có bao giờ được mẹ dẫn đi học đâu. Thậm chí, “ông” Thanh Tịnh ấy còn làm con ghét và ganh tỵ nữa cơ. Con thật ngốc, mẹ nhỉ?
Từ hồi lên ba tuổi, con đã ý thức rằng con chỉ được gặp mẹ vào hai tuần lễ Tết Nguyên Đán và hai tháng hè mỗi năm. Thời gian ở bên mẹ rất ngắn nên con luôn quý trọng nó.
-------------------------
Nếu có ai đó hỏi con hình ảnh nào của mẹ là ấn tượng nhất trong con thì con có thể trả lời ngay tắp lự. Đó không phải là hình ảnh mẹ quay lưng nấu ăn, cũng không phải là hình ảnh mẹ dạy con tập đi hay đánh vần (vì vốn chúng không tồn tại), mà là hình ảnh mẹ ngồi cặm cụi bên bàn viết ghi số sách, cố gắng không để sai sót một con số.
Mẹ trong con là một người phụ nữ luôn luôn bận rộn với công việc. Những con số làm mẹ vất vả lắm phải không mẹ? Con tự hỏi nếu con tiếp tục con đường của mẹ, trở thành một người như mẹ thì sẽ ra sao, mẹ nhỉ.
-------------------------
Mẹ từng nói với con: ba cho con thân hình, mẹ cho con tính cách. Mẹ nói con rất giống mẹ ở cái tính cứng đầu cứng cổ, và cả nghị lực cũng giống mẹ nữa. Mẹ ơi! Con rất tự hào vì con giống mẹ đấy.
Mẹ chưa bao giờ khen con đẹp, con xinh mà chỉ toàn: “Chà, sao mẹ đẹp và dịu dàng như thế mà con lại không thừa hưởng được?”. Con nói vui một chút: con cũng giống mẹ trong việc nhận xét rất khách quan như thế.
Mẹ là người mẹ thoáng nhất trên đời mà con biết. Đôi khi, mẹ thoáng tới nỗi con mong ước phải chi mẹ khó hơn một chút (nhưng mẹ cứ thoáng như vầy thì con thích lắm).
Có lần, con kể với mẹ chuyện mỗi lần con đi ra đường, người ta đều tưởng con là người Nhật. Mẹ đã nhận xét rằng: “Vì bạn mang dòng máu của Trinh nên đi đâu bạn cũng được quý trọng.”. Mẹ của con tự tin và vui tính thế đấy.
Giống mẹ, con cũng có thật nhiều bạn. Bạn khắp bốn phương, đủ chủng tộc, đủ màu da. Gia đình cũng như bạn bè là những thứ quý giá nhất không gì đánh đổi.
<Vì vậy, con không mấy ngạc nhiên khi sinh nhật năm nào, mẹ cũng được nhận thật nhiều thiệp, hoa và bánh kem từ những địa chỉ khác nhau trên thế giới. >
-------------------------
Tuổi thơ của mẹ không được đầy đủ, sung sướng. Nhưng con luôn thấy một nụ cười rất tươi trên môi mẹ.
Con tự hỏi bằng nghị lực nào mẹ đã vượt qua được tất cả những chuyện đau buồn xảy đến trong đời. Con tự hỏi mẹ - một cô gái tật nguyền - đã dũng cảm như thế nào để đến trường, chịu bao lời trêu chọc của bạn bè; rồi trở thành một người phụ nữ được mọi người yêu thương và kính trọng. Con tự hào về mẹ của con.
-------------------------
Trong trí nhớ của con, chỉ có một lần con nhận một cái tát từ mẹ. Đó là vào mùa hè năm con học lớp 2. Vì phải bận tiếp một đoàn khách của tỉnh mà mẹ đã quên và để con lạc mất, nhưng con vẫn biết hỏi đường về nhà <Mẹ từng nói với con: Đường đi từ miệng mình mà ra.>. Tối hôm đó, con phụng phịu không chịu ăn cơm và quát mẹ: “Mẹ không bao giờ thương yêu con cả. Con ghét mẹ.”. Đó cũng là lần đầu tiên và lần duy nhất những ý nghĩ ấy vuột ra từ miệng của con. Tát con, mẹ cũng sững sờ, mẹ chưa bao giờ đánh con cả. Chạy vào phòng và úp mặt khóc, con đâu biết rằng mẹ đã hoảng sợ đi tìm con như thế nào. Con đâu biết được mẹ đã gọi tên con đến khan cả cổ <Những việc đó sau này con mới được nghe người ta kể lại>. Con lúc ấy chỉ nghĩ rằng: Mình thật bất hạnh.
Con có thói quen giống mẹ là thường viết những gì buồn bã và bực mình vào một tờ giấy, rồi sau đó đem đốt đi; để những tức giận, nước mắt ấy cũng tan ra thành tro. Đêm đó con đã viết liền mấy trang tập.
Con dễ giận nhưng không biết giận dai. Sau khi ngủ một giấc (vì mệt) đến sáng, con lại làm lành với mẹ (bằng cách nào thì con đã quên rồi).
<Giờ nghĩ lại con thấy mình thật quá trẻ con và ngốc nghếch.>
-------------------------
Mẹ là người đầu tiên trong nhà ủng hộ con học Văn. Mẹ kể hồi nhỏ mẹ thích học Văn lắm, cũng có làm thơ, viết truyện. Mẹ muốn trở thành nhà văn, nhưng ngặt nỗi gia đình còn nghèo, mẹ đành từ bỏ nghiệp văn chương để đi làm ngân hàng. Mẹ biết được sở thích của con đến vậy. Chỉ tiếc là, con không giỏi Văn như mẹ dù con rất thích học Văn.
-------------------------
Lần con bị cắt ruột thừa, mẹ đã động viên tinh thần con rất nhiều. Khác với câu nói đùa của ba: “Thì cũng phải lên bàn mổ cho biết với người ta chứ!” thì mẹ đã dặn con: “Nếu sợ quá thì cứ nghĩ đến mẹ.”. Và con đã chẳng sợ chút nào đâu mẹ, bởi con tin rằng, mẹ luôn ở bên con mà.
-------------------------
Nếu quả thật có sợi chỉ đỏ kết nối như mẹ từng kể, con mong rằng con sẽ được kết nối với mẹ.
Con rất hạnh phúc khi được làm con của mẹ.
Dù con hay nói với mẹ câu này, nói đến nỗi mẹ nghe mà thấy chán luôn, con vẫn muốn nói: “Mẹ ơi! Con yêu mẹ nhiều lắm!”.

1 nhận xét:

  1. 6 comments từ bạn bè:

    PigeonPi (bé Hương): Oa, mẹ chị sinh đúng ngày 20-10 luôn à? Cho em chúc mừng mẹ chị với nhé!
    Mà coi bộ hình như tháng này chị có hơi nhiều người "thổi nến" nhỉ!
    Saturday October 20, 2007 - 09:30pm (ICT)

    anh Minh: chúc mừng sinh nhật mẹ em nhá .
    Mẹ em và em đúng là những người phụ nữ cứng rắn và đáng khâm phục.
    Saturday October 20, 2007 - 10:28pm (ICT)

    dzợ Minh Trang: woa, CHUC MUNG SINH NHAT ME NAM TRAN. Me cau tuyet nhi?
    Saturday October 20, 2007 - 10:38pm (ICT)

    Nguyên: em co nguoi me that tuyet. Btw, chuc mung sinh nhat me em va chuc me em 20/10 vui ve.
    Saturday October 20, 2007 - 07:27pm (EEST)

    Huyền Trang: Nam trân làm tui cảm động quá nè. Tui cũng nghe bà kể về mẹ và bà ngoại nhìu rồi, tui thương bạn Nam trân lắm, từ nhỏ đã sống nghị lực và độc lập. Mạnh mẽ lên Nam Trân nhé, bên bà ko chỉ có mẹ, có bà đâu còn bao nhiu thiếu nữ xinh đẹp của lớp văn nè!
    Tuesday October 23, 2007 - 10:10pm (ICT)

    afoe (Huỳnh Hoa): Mẹ vĩ đại mà!
    Thursday October 25, 2007 - 08:45pm (ICT)

    Trả lờiXóa