Thứ Hai, 17 tháng 3, 2008

Marburg du ký


Ứ chịu đâu! Bạn imeem trả tớ cái khung nhạc trong suốt đây.


Ồ, may phước là cuối cùng cũng xây nhà xong rồi. Nguyên nhân thi công chậm chạp được liệt kê như sau: một là kiểm tra, hai là lười, ba là bệnh, bốn là bị khùng và năm là do Yahoo 360* thỉnh thoảng lên cơn làm tớ không cách nào vào blog được.


Entry này dành cho chuyến đi chơi ở Marburg (14.03 – 16.03.2008), một thành phố đại học nằm trên núi và là nơi ở trước đây của anh em Grimm.

Photobucket

Thứ sáu, 14.03.2008

Sau hai chuyến U-Bahn (xe điện ngầm) khoảng 30 phút từ nhà đến Frankfurt Hauptbahnhof (ga xe lửa chính ở Frankfurt) và 30 phút chờ đợi mọi người, tớ cũng đã ngồi lên được chuyến xe lửa thẳng tiến đến Marburg. Tới nơi mới biết tên đầy đủ của thành phố này là Marburg an der Land (Marburg bên con sông Lahn), vậy là cũng giống Frankfurt am Main (Franfurt bên dòng sông Main) rồi.

Photobucket

Nhà ga Marburg đây

Photobucket

Và mất khoảng một tiếng đồng hồ đi bộ để đến Jugendherberge (có thể coi nó như là nhà khách dành cho teens). Eo ơi, đường vừa xa vừa dốc, đi mãi mà muốn rã cả chân. Cô Jasarevic động viên: “Các em được tập thể dục miễn phí 2 ngày mà.” (ở đây tập thể dục cũng phải đóng tiền). Được cái là trên đường đi có rất nhiều cảnh đẹp, như cảnh này chẳng hạn.

Photobucket

Sông Lahn đấy

Photobucket

Cuối cùng cũng tới nơi.

Photobucket

Bọn tớ đã được chuẩn bị sẵn tinh thần là phải tự phục vụ từ A đến Z. Cô Rippel đã nhấn mạnh: “Đây không phải là khách sạn!”. Thức ăn ở đây không ngon - ít ra là theo cô Asal và tớ nhận xét, nhưng phòng ốc sạch sẽ và thoáng. Vậy cũng ổn rồi nhỉ.

Phòng đám con gái lớp tớ có 6 giường (loại giường tầng) mà chỉ có 5 người thôi (Angelika, Angie, Suthassine, Jessica và tớ). Vì tớ bé [nhỏ] và ít đồ đạc nên được nhường cho cái phòng trong cùng, cạnh cửa sổ. Ở nhà cứ tưởng mình đem đồ đã nhiều rồi, ai dè mọi người còn lỉnh kỉnh hơn. Angie còn mang theo bộ đồ uốn tóc và duỗi tóc nữa chứ. Và Dana –cô bạn lớp “hàng xóm” đã nói trêu rằng: “Các cậu định ở đây 2 tuần à?”.

Chụp cho Angie xinh đẹp một tấm cái coi. Người đẹp dù quần áo xốc xếch vẫn đẹp.

Photobucket

Nghỉ ngơi được khoảng 1 tiếng thì đến giờ học Politik. Mọi người đừng ngạc nhiên vì sao đi chơi mà còn học. Chính bản thân tớ cũng không hiểu tại sao trong lịch trình lại lòi ra mấy tiết Politik nữa. Cũng may là 2 tiết thôi, và thời gian đi chơi bắt đầu.

[Lúc đó cũng khoảng 5 giờ chiều rồi.]

Đi dạo ở Marburg mà cứ có cảm giác như là đi ở Đà Lạt vậy. Đường dốc, nhiều bậc thang, hai bên đường có rất nhiều cửa hàng và khăn choàng.

Photobucket

Nhà ở Marburg phần lớn là những ngôi nhà cổ đặc trưng của Đức.

Photobucket

Nơi trọ học trước đây của anh em Grimm, khi họ học trường Luật ở Marburg. Bây giờ nó trở thành cửa hàng bán rau quả. Trên tấm bảng có ghi chữ “Hier wohnten Jakob und Wilhelm Grimm 1802 - 1805” (Anh em Grimm đã từng sống ở đây).

Photobucket

Spiderman xuất hiện - bảng hiệu của một cửa hàng bán truyện tranh và các sản phẩm ăn theo.

Photobucket

Ủy ban nhân dân của thành phố

Photobucket

Các cô giáo cứ hỏi: “Tại sao con không đi mua sắm cùng các bạn?”. Đi mua sắm thì mua ở đâu chẳng được, tớ thích đi với các cô hơn. Cô Asal hiểu biết nhiều, đặc biệt về tôn giáo, nghe cô kể chuyện thích ghê luôn.

Đi dạo một tiếng đồng hồ thì trở về chỗ trọ --> ăn tối.

Richard và Liubow, 2 chàng trai chăm chỉ nướng Wurst (xúc xích) cho mọi người.

Photobucket

Cuộc phiêu lưu thực sự bắt đầu từ lúc 7 giờ tối. Angelika, Suthasine và Angie rủ tớ đi dạo: “Đi đi Tran, nếu không cậu sẽ phải ở nhà một mình đấy.” “Nhưng mấy giờ về?” “Trước 10 giờ chúng ta sẽ về.” “OK.”

Cứ tưởng cả đám chỉ đi dạo cho vui. Đi tới giữa đường mới biết Jessica đem rượu. (Jessica trên 18 tuổi rồi nên được uống) Rồi gặp cả đám con trai của lớp “hàng xóm” nữa. Dĩ nhiên bọn này cũng đang uống rượu.

Và tớ đã thấy lo thực sự khi đi cùng một đám người say xỉn như vầy; bèn giục Angelika và Suthasine: “Mình về thôi.”. Nhưng Angelika quyết tâm tìm cho ra quán karaoke, mặc kệ lời khuyến cáo của tớ: ở đây không có karaoke đâu.

Tớ không nhớ là quãng đường cả bọn đi dài bao xa. Được 1 tiếng rưỡi sau, đám người say xỉn bắt đầu trở nên điên. Chính xác thì tớ không sợ những hành vi lố bịch của họ có ảnh hưởng đến tớ hay không, mà tớ sợ họ say quá sẽ làm một chuyện gì đó khủng khiếp, như là tai nạn giao thông chẳng hạn. Đấy, tớ còn trẻ con và vớ vẩn thế đấy.

Tớ lo lắng nhìn đồng hồ, đã gần 9 giờ tối rồi. Tớ muốn đi về, nhưng không dám một mình lang thang trong đêm ở một thành phố xa lạ. Đột nhiên, bạn Farhan (bạn cùng lớp với tớ) đã có một hành động mà đối với tớ lúc ấy, bạn đó là vị cứu tinh thực sự. “Tớ không đi nữa đâu. Tớ sẽ đưa Trân về.”. Và bạn ấy làm thật, ôi chà, tớ cảm thấy mình được giải thoát.

Trên đường đi, Farhan còn hỏi tớ: “Cậu sợ lắm phải không? Tớ đã rất lo cho cậu đấy. Đám người đó đúng là điên hết cả rồi.”. Hì hì, vậy là trên mặt tớ đã viết rất rõ câu: “Tôi đang sợ đây.”. Đi được một đoạn thì Angelika và Suthasine đuổi theo bọn tớ, thì ra hai cô nàng cũng sợ lắm rồi.

Về đến Jugendherberge còn bị các thầy cô giáo hỏi chuyện nữa chứ. Cũng may, tới 9 giờ rưỡi thì “các anh chàng say xỉn” cũng về (không biết họ đi bằng cách nào mà nhanh vậy nhỉ). Dĩ nhiên, chuyện ai uống rượu và uống bao nhiêu thì mọi người giấu biệt. Chuyện này mà đế cô Troeger hoặc cô Jasarevic thì...

Kể ra ngắn vậy chứ tớ thấy đêm thứ sáu đó dài kinh khủng.

Tớ đã không tài nào ngủ được. Phần vì lạ nhà, phần vì các bạn nam của 2 lớp cũng ngủ không được nên kéo lên phòng tụi con gái lớp tớ tán dóc. Dù đã cố thử mọi phương cách như ngồi thiền (mặc cho cả đám trố mắt ra nhìn tớ), uống thuốc (không phải thuốc ngủ đâu), tớ vẫn không sao chợp mắt được. Mãi sau (tới hơn 12 giờ đêm ấy), cô Asal lên giải tán họ mới chịu về phòng.


Thứ bảy, 15.03.2008

Ngủ trễ vậy mà 5 giờ 30 sáng tớ đã thức rồi. Tranh thủ thời gian trước giờ ăn sáng, tớ đi dạo quanh khu Jugend Herberg và chụp được một vài tấm hình.

Chỗ nhà trọ nằm bên cạnh con sông Lahn và gần cái cầu như trên hình.

Photobucket

Photobucket

Vẫn còn tuyết này

Photobucket

Có thể thấy được lâu đài Marburg trong màn sương sớm. Và đó là tòa lâu đài bọn tớ tham quan.

Photobucket

Đường lên lâu đài dốc và rất nhiều bậc thang. Thấy hay hay, giống như đang leo núi vậy.

Photobucket

Cuối cùng cũng lên tới đỉnh

Photobucket

Lâu đài Marburg - ước mong của tớ - đây rồi

Photobucket

Từ lâu đài có thể nhìn thấy được cả thành phố Marburg.

Photobucket

Angie là người mẫu ảnh độc quyền của tớ.

Photobucket

Mô hình thu nhỏ của lâu đài Marburg. Ở trong lâu đài người ta không cho dùng flash chụp hình, vì nó sẽ gây tác động xấu đến các cổ vật.

Photobucket

Ổ khóa của lâu đài ngày trước

Photobucket

Lâu đài bây giờ chỉ còn là bảo tàng trưng bày đồ cổ thôi. Tuổi thọ của chúng cũng trên 400 năm rồi.

Đồ gốm sứ. Tớ nhận thấy phần lớn trong số đó là từ châu Á (như mấy cái bình hình Phúc - Lộc - Thọ chẳng hạn).

Photobucket

Những người sống trong lâu đài ngày xưa (không tính vua).

Photobucket

À ơi, em ngủ cho ngoan

Photobucket

Rời lâu đài, lại là giờ mua sắm tự do. Đi theo cô Troeger và cô Rippel, tớ mua được cả đống kẹo dẻo, công nhận ở đây bánh kẹo rẻ hơn ở Frankfurt.

Buổi chiều, các cô giáo bày ra trò “Tìm hiểu Marburg”. Học sinh được chia làm 6 nhóm, mỗi nhóm 3 thành viên và được giao cho 20 câu hỏi. Để trả lời được tất cả 20 câu ấy, bọn tớ phải đi hỏi thăm khắp nơi, qua đó biết được những đặc trưng của Marburg. Tụi tớ được giao cho thời gian 2 tiếng, từ 3 giờ chiều đến 5 giờ chiều.

Đó sẽ là trò rất thú vị nếu như đường ở Marburg không quá dốc và các địa danh không cách xa nhau như vậy. Và vì vậy nhóm của tớ đã đi lố thời gian quy định những 30 phút. Nhưng thấy vui vì ít ra tớ cũng đã hiểu biết thêm về thành phố này. Tớ cũng đã gặp được những người rất dễ thương và tốt bụng: chú bán sách, ông già ở tiệm cafe, hai cô nhân viên cửa hàng và những người đi đường đã giúp nhóm tớ rất nhiều.

Qua đó mới biết được ở Marburg cũng có cinema. Đây là hình Cinema về đêm.

Photobucket

Quá phê với 2 tiếng đồng hồ chạy vòng quanh thành phố Marburg, tớ đã không còn hứng thú nào mà nghĩ tới chuyện đi Disco với các bạn. Với lại, tớ chợt nhớ ra lời ông cậu dặn dò: “Con sẽ không chịu nổi tiếng bass trong vòng 3 tiếng đồng hồ đâu, đứng tim mà chết đấy.”. Nhìn Angelika, Angie, Suthasine và Jessica chuẩn bị mà thấy thương ghê. Con gái đúng là khổ thật, sao cứ phải chú trọng tới hình thức, sao cứ phải để ý đến chuyện làm thế nào để là người đẹp trong mắt người khác… Angelika luôn than phiền về mái tóc xoăn và rối của cậu ấy và cố gắng chịu đau khi duỗi tóc, còn Angie thì cứ càu nhàu suốt về chuyện cái thắt lưng không phù hợp với trang phục; dù tớ đã nói: “Tớ ước được trở thành một chàng trai khi nhìn thấy các cô gái xinh đẹp này.” [Tớ thấy các cậu ấy đẹp thật đó chứ, không phải là white lie đâu].

Nằm nhà đánh một giấc ngủ ngắn, rồi xuống quán cafe trong Jugendherberge chơi bài với cô Troeger, cô Jasarevic và thầy Rohr. Đây là lần đầu tiên tớ chơi bài nên toàn bị các thầy cô hạ đo ván. Cô Jasarevvic đem đủ loại bài khác nhau, tớ thích chơi loại bài có hình các bông hoa ấy (không biết tiếng Việt thì gọi là bài gì nhỉ). Cô Troeger thường ngày nghiêm túc và luôn tạo cho người khác cảm giác cô chỉ biết đến giáo án, ấy vậy mà khi chơi bài cũng “ngầu” lắm đấy nhé. Chơi bài xong thì lại coi phim với cô Asal, thế mới biết cô cũng lãng mạn thật.

Đến khoảng 11 giờ thì các bạn về. Tớ không ngờ họ lại về sớm thế, sau này nghe kể lại mới hiểu ra nguyên do. Các bạn đã phải chạy 2 km trong đêm để đi tìm Disco nhưng cả 2 chỗ các bạn tìm được đều là dạng private. “Dù vậy, bọn tớ đã làm những chuyện rất hài hước.” - Angelika bồi thêm. Tớ không thấy Jessica đâu nên hỏi Suthasine, hóa ra chị ấy đã đi với người yêu Fabio rồi.

Đêm đó cả bọn chẳng ngủ được, dù đứa nào cũng mệt. Vậy là màn tán dóc tiếp tục diễn ra. Đỡ hơn đêm hôm qua là cô Asal giải tán các bạn nam về phòng sớm. Thế là đám con gái được tự do nói về “những chuyện của phụ nữ chúng mình”, từ những hoạch định tương lai đến chuyện tình yêu, sex… Suthasine đã nói với tớ: “Tran, em rất may mắn khi chưa yêu đấy.” (tớ hiểu là chị ấy đang nói đến tình yêu nam nữ). Đêm đó chị ấy nói nhiều lắm, cả Angelika và Angie nữa. Những chuyện đó mãi về sau này tớ mới hiểu được, hoặc có khi sẽ không bao giờ hiểu.

Một đêm thật dài.


Chủ nhật, 16.03.2008

Tớ ngồi ăn bữa sáng cuối cùng ở Marburg cùng với cô Asal. Hai cô trò nói chuyện nhiều lắm, và tớ vô tình nhắc lại về nỗi sợ của tớ hôm thứ sáu. Tớ cũng đã kể cho cô nghe các bạn uống rượu và say ra sao. Vì cô Asal đã hứa là sẽ không nói chuyện này với giáo viên nào khác và cô là một người đáng tin tưởng, như trước giờ vẫn vậy. Cô dặn tớ nếu sau này em thấy sợ thì hãy đón taxi về. Hì hì, liệu taxi có đáng tin tưởng không nhỉ.

Tớ cũng góp ý với cô về việc tổ chức cho chuyến đi dã ngoại lần sau, để tránh những rắc rối không đáng có như lần này.

Cô Asal muốn đến Việt Nam, nhưng cô không ngồi máy bay lâu được [Cũng như tớ muốn đến sàn nhảy nhưng không chịu được tiếng bass.]. Cô kể chồng cô cũng đã từng đến Việt Nam và thấy nữ sinh Việt Nam mặc áo dài rất đẹp (tự hào quá). Nói chuyện với cô một hồi về phong tục tập quán Việt Nam, những điều hay và cả những điều chưa đẹp, những khó khăn của đất nước sau 30 năm độc lập. “Như một ai đó đã từng nói: Trong chiến tranh không có kẻ nào là người chiến thắng, tất cả đều thua cuộc.” - mãi mãi tớ sẽ không quên được lời này.

Ăn sáng xong rồi dọn phòng, làm Feedback và chuẩn bị trở về Frankfurt. Vẫn là 1 tiếng đồng hồ đi bộ đến nhà ga. Nhìn lại những con đường dốc, lâu đài Marburg mà tớ đã từng ví như “Castle in the sky”, con sông Lahn lần cuối, không biết mình có dịp trở lại nơi đây không nhỉ.

Photobucket

Tạm biệt nhé, thành phố nhỏ yên bình.


Cảm nhận sau chuyến đi

- Tuy Marburg là thành phố nhỏ và theo như một vài người nhận xét, đó là “một thành phố chán ngắt” nhưng chuyến đi vẫn làm tớ hài lòng. Tớ đã hoàn toàn trút được nỗi sợ và chán nản (thật tớ cũng không biết nên đặt tên nó như thế nào nữa) mấy ngày trước ở Frankfurt.

- Người dân Marburg rất dễ thương, tốt bụng và hiền hòa.

- Chủ yếu không phải là tham quan, mà là để hiểu thêm về các thầy cô giáo và các bạn. Có thể trò chuyện được nhiều hơn với mọi người, đúng như mong muốn ban đầu của tớ.

- Hix, không có ai chụp hình cho tớ hết.

- Không thể nói là tiện nghi hoàn toàn, nhưng đúng như Angie nói: “Bạn còn mong chờ gì hơn ở một chuyến đi xa chỉ tốn 65 EUR!”. Hà, tớ thực sự thích cái cách nói chuyện thực tế mà vui tính của bạn ấy.

- Thêm cái này để cho anh Tuấn khỏi kêu ca là vì sao không có trai đẹp? Trên chuyến xe điện về nhà tớ gặp lại anh Shuichi. Dễ cũng gần 1 năm không gặp rồi, vậy mà vẫn nhận ra tớ, trí nhớ siêu quá. Anh ấy cắt tóc ngắn rồi và đang cầm guitar, cũng không phấn son hay sơn móng tay như xưa. Nhưng phải công nhận là vẫn rất đẹp trai và phong độ, lại còn manly hơn nữa chứ. Tớ kể về chuyến đi của tớ và Shuichi quả là một người lắng nghe cực tốt. Mải nghe đến độ quên xuống xe luôn (anh này xuống Schäflestraße trong khi tớ xuống trạm cuối), và đành nghe cho hết chuyện của tớ. Lâu lâu mới gặp được một người chịu khó nghe mình nói chuyên mà lại.


Reply comments (xém nữa thì quên mất)

@ Thanh Uyên: tớ rất vui khi nhận được nhiều comments của cậu. Anh họ nói tên tớ là Huỳnh Trấn Nam thật hả, thích đấy, tự nhiên tớ lại có tên mới rồi.

À, mà nick yahoo mới của tớ là honeyandclover611 (không có dấu gạch ngang giữa các chữ đâu). Cậu add nick tớ nhé, vì không hiểu sao tớ chẳng add nick ai được.

@ chị Linh: bài Fa Ru Xue (Hair like snow) nhạc hay lắm chị ạ, không nghe được thì uổng lắm.

Em thích entry giới thiệu manga “7 Seeds” của chị. Đọc mấy trang đầu của truyện đó đã bị cuốn hút rồi. Cảm ơn chị nhiều!

@ anh Minh: có lẽ, người bị ăn đập không phải là em đâu, mà là anh đó. Ai đời lại đi nói với một thiếu nữ dịu-dàng-ngây-thơ-dễ-thương như thế.

5 nhận xét:

  1. Cái câu này sao giống "làm dấu" thế? Vậy tớ phải kiếm vài mảnh đất đặt vài cục dá thôi!

    Trả lờiXóa
  2. Lúc ở trong lâu đài cô Asal như hướng dẫn viên ý! Cái j` cô cũng nói đc chị ạh! @_@

    Trả lờiXóa
  3. em đã đọc hết, thích thú chứ ko phải là kiên nhẫn mà đọc hết chị à, vì em thích du lịch mà. Đọc entry của chị, ko chỉ đc nhìn mà còn cảm nhận nữa. Chị đi nhiều nhiều, về thuật lại cho em để em cũng đc "đi" nhé! :X

    Trả lờiXóa
  4. :clap: viet hay lam, hinh cung dep nua ... di 3 ngay ma co 65 EUR hic con duoc o chung voi cac co gai dep nua, ghen ty qua :))

    Trả lờiXóa
  5. rảnh ghé blog em, chuyến đi chơi vui em hey, hình chụp đẹp lắm =)

    Trả lờiXóa