Thứ Hai, 6 tháng 10, 2008

Hẹn hò




Chỉ là “hẹn” thôi, chứ không “hò” đâu.

Post xong entry này lên mới phát hiện Yahoo! 360* bị lỗi. Làm sao có thể vừa uống trà, vừa nghe nhạc, vừa đọc blog đây?

Cơ rằng mọi chuyện bắt đầu từ cơn mưa ban sáng. [Lại kể lể dài dòng.] Tớ có một tật xấu là “ham ngủ”. Nhưng vì hai lý do: một là tiếng mưa đập vào cửa sổ, hai là đêm qua ngủ rất sớm (từ 7 giờ tối đã ngủ rồi) nên dù muốn hay không, tớ cũng đã rời bỏ cái chăn ấm áp và tỉnh như sáo khi kim đồng hồ mới chỉ đến 5 giờ sáng.

Ngồi không thì cũng chán, đọc sách thì chẳng lẽ đọc suốt ngày, vậy là tớ mò đến em computer, mở ICQ. Một message từ cái nick thân thuộc (mới độ một tháng nay thôi) “bay” tới: “Hey, sao lâu rồi không thấy cậu?”. Gì mà lâu nhỉ, nếu tớ nhớ không lầm thì tớ mới gặp cậu ta tuần trước mà. “Uhm, vì tớ đang được nghỉ thu.”. “Cậu có rảnh không?”. Có, sao cậu hỏi vậy” * cười*. “Hôm nay mình gặp nhau lúc 9 giờ 30 tại thư viện thành phố nhé. Tớ sẽ chờ cậu.”. Cái cậu này chơi trò “đánh phủ đầu” rồi. Cậu ta thừa biết là với một người lịch sự (như tớ) và có niềm yêu thích bất tận với mấy cuốn sách sẽ không thể nào từ chối đề nghị (có kèm “đe dọa ngầm”) này. Kể ra cậu ta cũng láu cá đấy, tớ nghĩ bụng. “Không gặp tớ cậu sẽ không về à?”. “Ừ.”.

“Tớ sẽ đến.”. Một phần tớ muốn biết tại sao một người vẻ ngoài nhút nhát như cậu ta lại tự đưa ra lời mời trước, và tớ cũng muốn giải đáp những thắc mắc gần đây xung quanh con người bí ẩn ấy - những câu hỏi mà tớ không thể nêu ra chỉ trong 10 phút ngồi xe Straßenbahn mỗi ngày.

Vậy là mặc kệ thời tiết ảm đạm cũng như bệnh lười cố hữu của tớ, khoảng 9 giờ 25 tớ đến thư viện. Không thấy cậu ta đâu. Bỗng, một bàn tay vỗ nhẹ vào vai tớ kèm giọng nói trầm nhưng không buồn rất đặc trưng: “Hallo!”. Ngoảnh đầu lại, Alex đã đứng ngay sau lưng tớ. Không hiểu sao, khi nhìn thấy gương mặt rạng rỡ của cậu ấy, tớ có cảm tưởng cứ như đang đứng trước một người bạn cũ đã lâu không gặp. “Ngày nay hiếm có cô gái nào đến sớm như cậu.”. “Ý cậu tớ không phải là cô gái à?”. Cậu ta cười xoà: “Không, cậu là một cô gái đúng giờ.”. Buổi hẹn của tớ đã bắt đầu với những tiếng cười - không tồi.

Sau những chuyến đi văn học từ Đức đến Pháp, Anh, Việt Nam... và cả Nhật Bản (tớ đã tiêm vào đầu cậu ấy thứ ma tuý Haruki Murakami), tớ cũng đã trở về được mục đích ban đầu: “Alex này!”. “Gì cơ?”. “Tại sao cậu lại làm quen với tớ?”. “Vì cậu rất dễ thương.” *cười*. “Và có lẽ, với cậu, tớ còn lạ nữa vì tớ là người ngoại quốc phải không?”. Hình như cậu ta hiểu được tính nghiêm túc trong câu hỏi của tớ nên đã suy nghĩ một phút rồi trả lời: “Vì gương mặt cậu gợi cho tớ một cảm giác rất thân thuộc... Tớ nói thế không phải do ngày nào cũng thấy cậu 10 phút trên xe điện. Tớ không thể giải thích tại sao…”. “À, tớ hiểu rồi. Trước đây cũng có nhiều người nói với tớ như vậy.”. “Tớ không có nhiều bạn và cũng không có bạn thân. Thật ra tớ rất nhát. Tớ chỉ cảm thấy thật an toàn khi ở trong thư viện thôi. Nhưng cậu thì khác, cậu giống như một người có thể quen hết mọi người.”. Há hốc mồm: “Tớ á? Tại sao?”. “Cậu có thể trò chuyện rất tự nhiên với người lạ. Cậu lắng nghe rất chăm chú câu chuyện của những người già. Cả những em bé cũng cười rất tươi khi cậu làm trò nữa.”. “Ờ, người già và em bé không nguy hiểm mà.”. Tớ thấy đó là những việc rất tự nhiên, đến một đứa nhát gan thỏ đế như tớ còn làm được mà. “Và tớ đã bị ảnh hưởng bởi sự tự tin của cậu. Việc làm quen với một người lạ với tớ bây giờ không mấy khó khăn như trước kia nữa.”. Hihi, vui thật. Thế ra mình lại “lôi” được một người cao 1m70 ra ngoài cuộc sống rồi đấy.

[Giờ nghĩ lại, có khi cậu ta “mỉa” mình vô duyên cũng nên.]

Chia tay Alex, mới hay là trời đang mưa ở ngoài. Hm, lần nào vào thư viện là quên hết những chuyện linh tinh như thời tiết. Cái dù của tớ đã đến tận cùng của thời kỳ “qua đi xăng”. Alex cũng để ý chuyện này: “Cậu gặp vấn đề với cây dù hả?”. “Ừ, tớ tin rằng tớ đang cần một cây dù mới. Cây dù cũ này biểu tình rồi.”. “Chờ tớ một chút.”. Không kịp cho tớ một giây phản ứng, cậu ta cầm cây dù xanh lá (của cậu ấy) rồi chạy đi. 20 phút trôi qua. “Cậu ta cho mình leo cây đây mà.”, tớ thầm nghĩ và ấm ức vì sao mình phải chờ suốt 20 phút. Alex quay lại với hai cây dù trên tay: cây màu xanh lá và một cây dù mới tinh trong suốt. Cậu ấy chìa cho tớ cây dù trong suốt và nói: “Tặng cậu này.”. “Nhân dịp gì?”. “Kỷ niệm một tháng bốn ngày tớ làm bạn với cậu... Và hôm nay là sinh nhật tớ.”. Giật mình, tớ cố lục soát trong trí nhớ: “Đợi đã, cậu nói rằng cậu học lớp 13. Sinh nhật cậu là hôm nay, 06 tháng 10. Nó có nghĩa, cậu sinh năm 89 phải không?”. “Ừ.”. “Vậy là cậu sinh trước tớ đúng 13 tháng. Sinh nhật tớ là 06 tháng 11 năm 1990... Nhưng tớ không thể nhận quà của cậu đâu. Hôm nay sinh nhật cậu, lẽ ra người tặng quà phải là tớ.”. “Cậu nhận đi. Ngày hôm nay tớ đã rất vui. Đó là món quà cậu tặng tớ. Cây dù này *chỉ vào nó* không đắt lắm đâu. Tớ thấy nó rất hợp với cậu. Một cô gái bề ngoài đơn giản nhưng rất thú vị. Qua đôi mắt cô ấy có thể nhìn thấy cuộc sống đang diễn ra thế nào.”. “Lần đầu tiên có người nói tớ thú vị đấy.”. Với tình huống thế này thì tớ đành nhận thôi. “Cảm ơn cậu.”, tớ kèm theo câu nói đó bằng một nụ cười rất tươi. Khi tớ dượm bước đi, cậu ấy gọi với theo: “Khi nãy tớ nói không đúng... Cậu rất xinh. Khi cậu cười, cậu càng đẹp hơn đấy.”. Tim tớ đập mạnh, không phải vì những lời ấy thốt ra từ cậu bạn mới quen, mà là vì cảm xúc quay trở lại những ngày tháng còn đang ở trường mẫu giáo. Phải rồi, nếu cậu ta là người Việt, hẳn tớ đã chắc chắn cậu ta chính là người bạn năm xưa của tớ - một người ảnh hưởng lên tớ rất nhiều mà tớ không thể nào nhớ nổi tên của cậu ấy. Thật là kỳ lạ!

Ngoảnh lại, cậu ta vẫn còn ở đó. “Cảm ơn. Cậu cũng vậy. Hẹn gặp lại!”.

Trên đường, người ta thấy một con bé vừa cầm dù vừa bước nhịp theo bài “Stepping on the rainy street”. “Cô bé kia có chuyện gì thế?”. “Không đâu, cô bé ấy đang hạnh phúc đó mà.”

6 nhận xét:

  1. chị đọc xong cũng thấy hạnh phúc lấy bé à :)

    Trả lờiXóa
  2. T_T ngoại tình nhá :P Có dịp + gan bự post hình ấy lên cho vợ coi với, hihi ;)
    Cứ như trong phim ấy, lãng mạn ghê :)

    Trả lờiXóa
  3. thix thật NT nhở? V cũng thix chơi với những người biết cách làm wen và biết lắng nghe! Đọc entry xong, hạnh phúc nhỏ bé của T lan sang V mất rồi!

    Trả lờiXóa
  4. ui! entry trước đòi đc tặng ô mới. entry này đã khoe ô mới rồi!
    em đã bảo là Schicksal rồi mà! ;)
    ngày nghỉ thu đầu tiên không tồi chị nhỉ! chúc chị kì nghỉ thu vui vẻ! :)

    Trả lờiXóa
  5. hôhôhô lần đầu tiên em cmt đc blog chị này! :))

    Trả lờiXóa
  6. tuy cm hơi muộn nhưng chắc có vẫn hơn ko, hehe.
    Entry trước chị vừa ước xem có ai tặng chị 1 cái dù trong suốt ko thì giờ đã đc toại nguyện rùi nhé.
    Một ngày nào đó có một cậu bạn nói với mình những lời như thế, hic, ko hạnh phúc trên đường về mới là lạ, chị nhỉ.

    Trả lờiXóa