Thứ Sáu, 28 tháng 11, 2008

November 28, 2008


Hôm nay là ngày gì ấy nhỉ?!

Cô Troeger phát bài kiểm tra cho tớ với nụ cười rất tươi: “Em lại nhận được điểm 1.” Lát sau, cô quay lại và nói: “À, cô đã tìm được một chỗ sai trong bài kiểm tra của em, chỗ này này.” (chú thích là cô ấy vừa nói vừa cười). Không biết là nên cười hay nên khóc với cô đây. Cứ giống như việc tìm ra lỗi trong bài kiểm tra toán của Nam-Tran làm cô thấy vui hơn. {tớ nói đùa đấy} Kể ra cô ấy cũng dễ thương thật.

Ngày hôm nay tớ rất muốn đi chợ Giáng Sinh, nhưng chẳng rủ được ai hết. Người thì bận, người thì có vấn đề. Cứ tưởng kế hoạch này thất bại nhưng cỡ 6 giờ tối Takuya gọi điện rủ đi chợ Giáng Sinh. Dĩ nhiên lời mời này có hiệu lực mạnh mẽ, hấp dẫn được con bé ham hố là tớ.

Chợ Giáng Sinh về đêm đông nghẹt như mắc cửi. Có cảm tưởng nếu không nắm chặt tay thì sẽ bị lạc. Dòng người tấp nập sưởi ấm cho nhau giữa thời tiết 0oC này. Mắc cười nhất là trời mưa mà không thấy ai bị ướt hết, vì đã có mấy cây dù thật cao to che chắn. Năm nay tớ được uống Glühwein một cách công khai mà không phải nói dối rồi. Nói vậy thôi chứ tớ vẫn bị chú bán ruợu hỏi tuổi ấy. Thiệt tình…

Thật ra, Weihnachtsmark ở Đức với tớ cũng bình thường thôi, chủ yếu vẫn là các gian hàng bánh kẹo, đồ trang trí… Nhưng tớ vẫn thích đi, thích hòa vào dòng người đông nhộn nhịp ấy. Cái cảm giác vẫn còn mạnh khỏe, vẫn còn được tận hưởng không khí mùa Giáng Sinh làm tớ thấy hạnh phúc.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét