Thứ Năm, 28 tháng 8, 2008

August 28, 2008


Gần hết tháng 8 rồi. Sắp đến tháng 9 - tháng của những cuộc gặp gỡ bất ngờ và những kí ức đẹp.

Giật mình nhận ra, vậy là đã đi học lại một tháng rồi.

Năm học mới chưa làm được điều gì nổi bật. Chuyện đáng ăn mừng nhất là bạn Dana - cô bạn vui tính người Kasachstan - học chung lớp với mình.

Bạn Janislav (đến từ Bulgarien) giống anh họ quá chừng. Gương mặt, vóc dáng và giọng nói cũng giống nữa, khác màu da thôi. Ông anh họ da ngăm còn bạn này da trắng mà.

Hôm qua chơi trò viết thư chuyền tay trong lớp với bạn Farhan. Không biết suy nghĩ bạn ấy thế nào chứ phần lớn những điều mình viết là suy nghĩ thật. Kể cũng hay, ngày trước từng rất thích chơi trò này với một cơ số người. Nhưng đây là lần đầu tiên chơi trò đó với một thứ tiếng không phải là tiếng mẹ đẻ.

Tớ biết, tớ nên “quên“ dần tiếng Việt mới có thể học tốt các thứ tiếng khác được. Lẽ ra nên thay chữ “quên“ này bằng cụm từ “cất tạm trong ngăn tủ“ mới đúng chứ nhỉ.

Mà quả thật là đã “cất“ gần hết rồi. Câu văn lủng củng thế kia cơ mà. Có khi ngồi đọc lại, chính mình còn không hiểu nổi nữa cũng nên.

Dạo này tớ rất bận. Dĩ nhiên tớ không so sánh với những người đầu tắt mặt tối. Chỉ đơn giản là tớ thấy khoảng thời gian này tớ không thể chờ thuyết “sống chậm“ đuổi kịp nữa rồi. Có cảm giác cứ như chính mình là một hộp nhạc đã được lên dây cót, cứ thế mà say sưa với những cung bậc. Học ở trường, học tiếng Anh, học nhạc, học phát âm..., cũng may vẫn còn thể thao là có thể dùng chữ “chơi“ được. Nói vậy thôi, thật ra chuyện học ở đây không có gì là mệt cả. Nếu không có việc gì để làm thì tớ sẽ điên mất.

Cô bác sĩ không thẳng thắn nói chuyện với tớ gì cả. Rõ ràng là giấu tớ cái gì đó. Cô chỉ được cái làm mình hoang mang.

Chưa viết entry cho chuyến đi Point Alpha nữa.

Rối quá, qua nhà chị Elena đây.

Có lẽ cái entry thập cẩm khó hiểu này nên kết thúc tại đây. Tha cho mọi người đi mà.

À, còn nữa chứ.

Tái ngộ Ryan. Cậu chàng cao hơn, đẹp trai hơn và cũng nam tính hơn xưa nữa, riêng cái khoản dịu dàng thì vẫn vậy. Sức mạnh của thời gian quả cũng ghê gớm thật.

Biết không Ryan, vì hôm qua gặp cậu nên tôi mới mặc váy đấy (Hình như lần cuối mình mặc váy là cách đây 13 tháng thì phải). Cũng tại cái yêu cầu kì quái của cậu mà ra. Và cũng là tôi muốn đổi phong cách, đằm thắm lại một chút. Bạn Dana và Angie hỏi tôi: “Có hẹn với bạn trai à?“; tôi cũng cười đáp lại: “Ừ“. [Là bạn trai đấy, không phải người yêu đâu.]

Nhưng kể ra có người yêu tuyệt vời như cậu thì cũng hay nhỉ.

Lần sau tôi đến nơi của cậu thì sẽ ở lâu hơn, chứ không phải chỉ gặp bạn một ngày {chính xác là một buổi chiều và một buổi tối} như cách cậu đối xử với tôi đâu.

Hãy đợi nhé!

1 nhận xét:

  1. Nana khong thay doi gi nhieu, van thang tinh va van cuoi nhu ngay xua. Nhung thay cau goi cam va tu tin hon truoc do.
    "kể ra có người yêu tuyệt vời như cậu thì cũng hay nhỉ" - minh khong dam noi vay dau, ban Takuya ban ay nghe duoc thi se khong de yen cho guong mat xinh dep nay mat.
    Hehehe......................................................................................

    Trả lờiXóa