
"Những đám mây kia sẽ trôi về đâu?"
Không biết đã mấy lần anh hỏi em như thế, và em luôn đưa ra câu trả lời: "Chỉ có gió mới biết điều đó.".
Đôi lúc, em muốn làm mây. Mây luôn được ở bên cạnh gió, những khi khó khăn, cũng như khi hạnh phúc. Mây sẽ luôn đi cùng gió, đến những thảo nguyên bao la, lên núi cao, hay xuống biển rộng... Dù gió có đi đến đâu thì mây vẫn bên gió.
Em không phải cỏ dại, cũng không phải mây. Em không thể theo anh suốt. Em chỉ là em, người đã phát hiện ra khu vườn bí mật nơi ngọn gió ghé chân.
Nhiều lần, em tự hỏi: "Tình cảm em dành cho anh rốt cuộc là như thế nào?" và em chưa bao giờ trả lời được chính xác câu hỏi đó. Em biết rằng, nó hơn tình bạn, nhưng chưa phải tình yêu. Không có anh, em vẫn sống rất tốt. Tình anh em ư? Có lẽ, nhưng chỉ đúng một phần thôi. Với em, anh hơn cả một người anh kết nghĩa.
Anh thường nói, em là thiên thần nhỏ đã cứu linh hồn anh. Không đâu, anh lầm rồi. Chính em mới là người phải nói lời cảm ơn ấy.
Cả đời này, chắc em cũng không tìm ra được người thứ hai sẵn sàng đưa em đi khóc như anh. Im lặng, không gạn hỏi, anh cho em cảm giác bình an tuyệt đối.
Anh là người duy nhất trên thế giới này nói với em: "Suốt ngày phải cười nhiều như vậy, em có mệt không?" sau khi đã buông ra câu đại loại như: "You look prettier when you smile.". Em biết đó không phải là lời giễu cợt mà là cách hỏi han dịu dàng nhất của anh.
Nếu không nhờ vụ cá cược với anh, em sẽ không thể nào biết gia đình Văn 05-08 thân thương của em. Không vì lời thuyết phục của anh, em cũng không phải đến đất nước xa xôi này, và dĩ nhiên sẽ không gặp được nhiều người tốt như vậy. Anh giống như thần May Mắn ấy.
Anh dạy em biết rằng: Em không phải là một cỗ máy, em là con người. Khi mệt mỏi, em cần một bờ vai để tựa vào. Khi phải chiến đấu vì một điều gì đó, em cũng cần lắm cái nắm tay động viên thật chặt. Những lúc ấy, anh luôn "xuất hiện" bằng một cách nào đó thật đúng lúc. Anh có khả năng telepathy phải không?
Người ngoài nhìn vào, nghĩ rằng anh may mắn. Sinh ra trong một gia đình giàu có, học giỏi, chơi thể thao siêu, có một công việc tốt... cuộc đời bằng phẳng như trải lụa. (Em cũng còn ghen tỵ nữa là.) Khó mà biết, bên trong lớp vỏ bọc hạnh phúc ấy là con người cố gắng thoát khỏi cái bóng của bất hạnh gia đình, luôn phải phấn đấu, nỗ lực để đạt được những cái mà người ta thường gọi là "thành công" ấy. Anh là tấm gương sáng (hơn cả mặt trăng ngày rằm) cho em noi theo. Không nói quá đâu.
Ai cũng bảo em ngốc khi từ chối tình cảm của anh. Điều này chỉ có anh hiểu thôi. Anh và em như hai mảnh giống hệt từ hai bộ ghép hình giống hệt, làm sao có thể ghép lại với nhau? Một ngày nào đó, anh sẽ tìm thấy ngọn cỏ của riêng mình. Có lẽ, em sẽ rất buồn vì mất đi một người quan trọng… Ích kỷ quá phải không anh? Nhưng làm sao mây có thể giữ chặt ngọn gió tự do tự tại được?
Đánh máy nữa, em sẽ khóc mất. Chúc mừng sinh nhật thứ 19, làn gió mát lành của em!
P/S 1: Tại sao anh là Song Tử mà em không phát hiện sớm nhỉ? Suốt mấy năm qua cứ tưởng anh là Leo, đúng là đại ngốc mà. Lỗi này là ở anh đấy, không chịu nói với em.
P/S 2: Đừng chờ em nữa, cũng đừng ngoảnh lại quá khứ phía sau. Em có cảm giác mình là kẻ chắn đường hạnh phúc đến với anh vậy.
"Đừng ví anh là gió
Trả lờiXóaBởi gió vô tình
Không ai bắt được đâu.
Và em sẽ cảm nhận anh từ những nỗi đau
Khi gió lùa vào từng - cơn - thất - thường - mạnh quá.
Lòng em có nghiêng ngã
Về những lời yêu?...
Đừng xui anh là gió
Để suốt cuộc đời phải đỏ mắt xa em
Mải đi tìm một khoảng trời xanh
Gánh nỗi nhớ ở hai đầu chờ đợi
...Những cơn gió suốt đời không biết tuổi
Cũng sẽ buồn khi hát khúc đơn côi!"
Câu trả lời của anh:
- Thứ nhất, em không phải mây, không phải cỏ dại. Em là thiên thần.
- Thứ hai, qua những gì em viết, anh vẫn còn cơ hội.
- Thứ ba, em là hạnh phúc của anh. Anh sẽ tiếp tục chờ em và đón nhận em.
Cuối cùng, em và anh không phải là hai mảnh giống hệt từ hai bộ ghép hình giống hệt. Chúng ta là hai mảnh kề sát bên nhau.
Như làn gió...bay về nơi xa thẳm
Trả lờiXóaDẫu mênh mông nhưng chẳng có chỗ dừng
Tháng ngày qua...trên xao xuyến bâng khuâng
Ta cứ hỏi...cuộc đời sao ngắn thế ?!